Hạ về, tớ nhớ cậu
2022-05-18 01:22
Tác giả: Đức Nguyễn
blogradio.vn - Tớ đã sợ, đã sợ rằng sau việc ấy, cậu sẽ giận mình, ghét mình, và mình chẳng còn là gì trong cậu nữa, nhưng không, tớ vẫn còn, vẫn còn ở đâu đó trong đôi mắt long lanh sâu thẳm kia. Rốt cuộc, mình và cậu, chúng mình là gì? Là bạn, không phải, dứt khoát không phải, là người lạ từng quen, không phải vậy, nhất định không như vậy vì tớ nhớ cậu từng ngày, hay là tình yêu.
***
Hà Nội, một ngày nắng đẹp ngày 7 tháng 4
Cuối cùng thì sau gần một tuần ấp ủ chờ đợi, nắng cuối cùng cũng quay về trên bầu trời Hà Nội. Sau suốt những ngày mưa của tháng 2 và những ngày bóng mây của đầu tháng 3, nắng lấp lửng hẹn ngày trở lại vào những ngày cuối tháng cũ và tuần đầu tháng mới này và cuối cùng thì ánh nắng ấy đã quay trở lại.
Tớ thích những ánh nắng đầu của tháng 4, cái nắng vàng nhưng chưa chịu chói chang, cái nắng tươi mát căng tràn sức sống tung tăng đi khắp đất trời, cái nắng tinh nghịch len lỏi qua những kẽ lá để tạo thành những vệt vàng óng nhỏ xíu hắt xuống đường mà mỗi cô cậu học trò nào cũng đều thích với tay mình ra để đón lấy thứ ánh sáng ấy, ngắm nghía lớp nắng trôi qua làn da rồi lăn qua từng kẽ tay mềm mại trước khi khép lại để nắng rơi xuống mặt đất. Niềm vui nho nhỏ đó như một thức quà thầm kín đặc biệt đất trời dành riêng cho mùa Hạ, và có lẽ là đất trời để dành cho cậu nữa, cô gái màu nắng - Nhật Hạ.
Mình vẫn rảo bước dưới hàng cây già bên hè phố như mọi ngày, chỉ là hôm nay có hơi đặc biệt một chút, có lẽ vì sang tuần được đi học trở lại trường nên có một niềm vui xen kẽ giữa những bộn bề miên man. Một cơn gió nhè nhẹ thổi tới, gió chỉ nhẹ thôi nhưng đã ẩn nấp điều nhẹ lòng nho nhỏ đó để nhường chỗ lại cho những khoảng không chất chứa trong lòng.
Con phố vẫn tấp nập, tấp nập, dòng người vẫn tất bật vội qua, giữa những thanh âm huyên náo của hà thành, một khoảng lặng nào đó từ hư vô dẫn lối đôi chân dừng lại nơi ngã tư này. Mình lại dừng lại ở đây mất rồi, nơi đây, nơi cuối đường đó, tớ đã lạc mất cậu, Nhật Hạ.
Cũng đã hơn một năm rồi, thời gian cứ trôi mà chẳng hề ngoảnh lại, một năm với tuổi 16 chúng mình chẳng có gì là nhanh cả, chỉ là một góc nhỏ mà thôi, nhưng nhiều lần tớ tự hỏi, liệu so với ba năm cấp ba cuối cùng của thời áo trắng này, một năm ấy liệu có quá dài hay không ?
Một năm xa cậu, tớ đã học được nhiều điều, tớ chẳng còn hay than thở , hay chán nản gục mặt xuống bàn những khi cuối giờ nữa, tớ cũng chẳng còn được cười hồn nhiên như những ngày trước, tất cả là vì, tớ chẳng còn có cậu- cô gái cùng bàn để tớ có thể thoải mái là chính mình mà chẳng cần suy nghĩ. Nhưng điều đó cũng có lẽ, giúp tớ lớn lên, đôi khi tớ cũng thấy mình như vậy, nhưng dù có cố gắng khóa chặt kí ức vào trong, thì mỗi đêm then cửa ấy luôn bật vỡ và trào dâng những dòng hồi ức mãi mãi chẳng thể phai mờ.
Tớ nhớ cậu, mỗi giờ, mỗi khoảnh khắc tớ chẳng thể nào quên được cậu, những dòng hồi ức như sự trừng phạt dằn vặt tớ mỗi đêm, tớ chẳng thể nào quên nổi buổi chiều hôm ấy, tớ đã buông tay để mình cậu nức nở nơi hàng cây già.
Tớ đã chạy, đã chạy trốn khỏi cậu, khỏi chính mình, để những lúc nửa đêm dòng lệ ấy cứ chảy dài nơi khóe mắt cay nồng, giây phút ấy khi ngoảnh lại, thấy cậu bật khóc, nhưng đôi chân chẳng chịu nghe lời chính mình, cứ thế, cứ thế, tớ đã tự mình rời xa khỏi cậu, đoạn đường về nhà từ đó ngược hướng lúc nào chẳng hay.
Tớ đã tự nhủ, tự lừa mình, tự nghĩ rằng khi lên trung học phổ thông thì tụi mình sẽ khác trường, và như vậy, thì cậu sẽ không phải gặp tớ nữa, và tớ sẽ quên được cậu. Nhưng có vẻ như, định mệnh đã không cho tớ lừa dối con tim mình, và dường như, điều ấy đã giúp tớ nhìn lại chính mình và vẫn còn hy vọng một cơ hội nào đó có thể giúp tớ sửa lại những lỗi lầm.
Ngày đầu tiên gặp cậu ở trường, mình thực sự rất bối rối, dù đã cố ngoảnh mặt đi và chỉ chào hỏi thật nhanh nhưng tớ vẫn vội ngoái lại nhìn cậu, và dường như, cả hai ta đều vậy. Cậu nói dối tệ hơn mình, tệ lắm, cậu chưa bao giờ nói dối được điều gì qua đôi mắt to tròn đen láy đó cả, khoảnh khắc ấy, tớ đã biết, chúng mình, chẳng thể quên được nhau.
Tớ đã sợ, đã sợ rằng sau việc ấy, cậu sẽ giận mình, ghét mình, và mình chẳng còn là gì trong cậu nữa, nhưng không, tớ vẫn còn, vẫn còn ở đâu đó trong đôi mắt long lanh sâu thẳm kia. Rốt cuộc, mình và cậu, chúng mình là gì? Là bạn, không phải, dứt khoát không phải, là người lạ từng quen, không phải vậy, nhất định không như vậy vì tớ nhớ cậu từng ngày, hay là tình yêu.
Tớ cũng không rõ nữa, nhưng chắc chắn rằng, lần này, tớ sẽ không chạy trốn cậu nữa. Sau nghỉ lễ, là sang tuần chúng mình đi học lại trên trường, lần này tớ sẽ đối diện với chính mình, tớ sẽ không hèn nhát chạy trốn để mặc cậu ở lại nữa, tớ cũng chẳng dám mơ rằng tớ sẽ lại được cùng cậu đi học mỗi ngày, sẽ lại được thấy đôi mắt lấp lánh mỗi khi dang tay đón những tia nắng xuyên qua hàng cây, nhưng nhất định, tớ sẽ là chính mình, tớ sẽ gặp cậu, sẽ nhận về mình giọt lệ năm ấy, sẽ nói hết với cậu những điều một năm qua đã giam cầm tớ.
Nhật Hạ, tớ nhớ cậu nhiều lắm.
© Thanh Ca - blogradio.vn
Xem thêm: Chia tay rồi đừng làm mình tổn thương thêm nữa | Radio Tình yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đóa hoa hồng và những tờ vé số
Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.
Chúng ta cứ bộn bề yêu…!
Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.
Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa
Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?
Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc
Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.
Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn
Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.
Dù có đi đâu cũng sẽ quay về
Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.
Chờ người em thương
Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.
Bước chậm lại giữa thế gian vội vã
Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.
Tương tư
Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời
Bình minh trên phố
Khi ánh bình minh vừa ló dạng, Phố nhỏ bừng tỉnh trong sương mai. Ánh nắng vàng rơi từng giọt nhẹ, Làm bừng sáng những ước mơ dài.