Hạ về, tớ nhớ cậu
2022-05-18 01:22
Tác giả:
Đức Nguyễn
blogradio.vn - Tớ đã sợ, đã sợ rằng sau việc ấy, cậu sẽ giận mình, ghét mình, và mình chẳng còn là gì trong cậu nữa, nhưng không, tớ vẫn còn, vẫn còn ở đâu đó trong đôi mắt long lanh sâu thẳm kia. Rốt cuộc, mình và cậu, chúng mình là gì? Là bạn, không phải, dứt khoát không phải, là người lạ từng quen, không phải vậy, nhất định không như vậy vì tớ nhớ cậu từng ngày, hay là tình yêu.
***
Hà Nội, một ngày nắng đẹp ngày 7 tháng 4
Cuối cùng thì sau gần một tuần ấp ủ chờ đợi, nắng cuối cùng cũng quay về trên bầu trời Hà Nội. Sau suốt những ngày mưa của tháng 2 và những ngày bóng mây của đầu tháng 3, nắng lấp lửng hẹn ngày trở lại vào những ngày cuối tháng cũ và tuần đầu tháng mới này và cuối cùng thì ánh nắng ấy đã quay trở lại.
Tớ thích những ánh nắng đầu của tháng 4, cái nắng vàng nhưng chưa chịu chói chang, cái nắng tươi mát căng tràn sức sống tung tăng đi khắp đất trời, cái nắng tinh nghịch len lỏi qua những kẽ lá để tạo thành những vệt vàng óng nhỏ xíu hắt xuống đường mà mỗi cô cậu học trò nào cũng đều thích với tay mình ra để đón lấy thứ ánh sáng ấy, ngắm nghía lớp nắng trôi qua làn da rồi lăn qua từng kẽ tay mềm mại trước khi khép lại để nắng rơi xuống mặt đất. Niềm vui nho nhỏ đó như một thức quà thầm kín đặc biệt đất trời dành riêng cho mùa Hạ, và có lẽ là đất trời để dành cho cậu nữa, cô gái màu nắng - Nhật Hạ.
Mình vẫn rảo bước dưới hàng cây già bên hè phố như mọi ngày, chỉ là hôm nay có hơi đặc biệt một chút, có lẽ vì sang tuần được đi học trở lại trường nên có một niềm vui xen kẽ giữa những bộn bề miên man. Một cơn gió nhè nhẹ thổi tới, gió chỉ nhẹ thôi nhưng đã ẩn nấp điều nhẹ lòng nho nhỏ đó để nhường chỗ lại cho những khoảng không chất chứa trong lòng.
Con phố vẫn tấp nập, tấp nập, dòng người vẫn tất bật vội qua, giữa những thanh âm huyên náo của hà thành, một khoảng lặng nào đó từ hư vô dẫn lối đôi chân dừng lại nơi ngã tư này. Mình lại dừng lại ở đây mất rồi, nơi đây, nơi cuối đường đó, tớ đã lạc mất cậu, Nhật Hạ.
Cũng đã hơn một năm rồi, thời gian cứ trôi mà chẳng hề ngoảnh lại, một năm với tuổi 16 chúng mình chẳng có gì là nhanh cả, chỉ là một góc nhỏ mà thôi, nhưng nhiều lần tớ tự hỏi, liệu so với ba năm cấp ba cuối cùng của thời áo trắng này, một năm ấy liệu có quá dài hay không ?
Một năm xa cậu, tớ đã học được nhiều điều, tớ chẳng còn hay than thở , hay chán nản gục mặt xuống bàn những khi cuối giờ nữa, tớ cũng chẳng còn được cười hồn nhiên như những ngày trước, tất cả là vì, tớ chẳng còn có cậu- cô gái cùng bàn để tớ có thể thoải mái là chính mình mà chẳng cần suy nghĩ. Nhưng điều đó cũng có lẽ, giúp tớ lớn lên, đôi khi tớ cũng thấy mình như vậy, nhưng dù có cố gắng khóa chặt kí ức vào trong, thì mỗi đêm then cửa ấy luôn bật vỡ và trào dâng những dòng hồi ức mãi mãi chẳng thể phai mờ.
Tớ nhớ cậu, mỗi giờ, mỗi khoảnh khắc tớ chẳng thể nào quên được cậu, những dòng hồi ức như sự trừng phạt dằn vặt tớ mỗi đêm, tớ chẳng thể nào quên nổi buổi chiều hôm ấy, tớ đã buông tay để mình cậu nức nở nơi hàng cây già.
Tớ đã chạy, đã chạy trốn khỏi cậu, khỏi chính mình, để những lúc nửa đêm dòng lệ ấy cứ chảy dài nơi khóe mắt cay nồng, giây phút ấy khi ngoảnh lại, thấy cậu bật khóc, nhưng đôi chân chẳng chịu nghe lời chính mình, cứ thế, cứ thế, tớ đã tự mình rời xa khỏi cậu, đoạn đường về nhà từ đó ngược hướng lúc nào chẳng hay.
Tớ đã tự nhủ, tự lừa mình, tự nghĩ rằng khi lên trung học phổ thông thì tụi mình sẽ khác trường, và như vậy, thì cậu sẽ không phải gặp tớ nữa, và tớ sẽ quên được cậu. Nhưng có vẻ như, định mệnh đã không cho tớ lừa dối con tim mình, và dường như, điều ấy đã giúp tớ nhìn lại chính mình và vẫn còn hy vọng một cơ hội nào đó có thể giúp tớ sửa lại những lỗi lầm.
Ngày đầu tiên gặp cậu ở trường, mình thực sự rất bối rối, dù đã cố ngoảnh mặt đi và chỉ chào hỏi thật nhanh nhưng tớ vẫn vội ngoái lại nhìn cậu, và dường như, cả hai ta đều vậy. Cậu nói dối tệ hơn mình, tệ lắm, cậu chưa bao giờ nói dối được điều gì qua đôi mắt to tròn đen láy đó cả, khoảnh khắc ấy, tớ đã biết, chúng mình, chẳng thể quên được nhau.
Tớ đã sợ, đã sợ rằng sau việc ấy, cậu sẽ giận mình, ghét mình, và mình chẳng còn là gì trong cậu nữa, nhưng không, tớ vẫn còn, vẫn còn ở đâu đó trong đôi mắt long lanh sâu thẳm kia. Rốt cuộc, mình và cậu, chúng mình là gì? Là bạn, không phải, dứt khoát không phải, là người lạ từng quen, không phải vậy, nhất định không như vậy vì tớ nhớ cậu từng ngày, hay là tình yêu.
Tớ cũng không rõ nữa, nhưng chắc chắn rằng, lần này, tớ sẽ không chạy trốn cậu nữa. Sau nghỉ lễ, là sang tuần chúng mình đi học lại trên trường, lần này tớ sẽ đối diện với chính mình, tớ sẽ không hèn nhát chạy trốn để mặc cậu ở lại nữa, tớ cũng chẳng dám mơ rằng tớ sẽ lại được cùng cậu đi học mỗi ngày, sẽ lại được thấy đôi mắt lấp lánh mỗi khi dang tay đón những tia nắng xuyên qua hàng cây, nhưng nhất định, tớ sẽ là chính mình, tớ sẽ gặp cậu, sẽ nhận về mình giọt lệ năm ấy, sẽ nói hết với cậu những điều một năm qua đã giam cầm tớ.
Nhật Hạ, tớ nhớ cậu nhiều lắm.
© Thanh Ca - blogradio.vn
Xem thêm: Chia tay rồi đừng làm mình tổn thương thêm nữa | Radio Tình yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.













