Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hà Nội đẹp vì có em

2022-05-14 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Em bảo anh thế, đôi mắt mơ màng nhìn qua lớp lớp mưa sa ngoài cửa. Em bận tưởng tượng một ngày nào đấy trong mơ, em được về lại những năm tháng cũ kỹ, ở một căn nhà nhỏ giữa lòng phố phường Hà Nội, để sáng sớm em nghe văng vẳng tiếng người buôn lái đi rao. Anh chẳng nói gì cả, chỉ ghé sát lại bên em, hôn lên má. Anh cũng cười bảo “Hà Nội đẹp lắm, vì Hà Nội có em”.

***

Đâu đấy gần cuối tháng tư, Hà Nội đã chớm vào mùa hạ. Hàng quán ven đường đang mang dần những quạt cây, quạt lùn kê bên bàn cho khách, mở lên gió thổi phù phù lạnh quắt queo. Trời thì quang mây và trong xanh lắm, nhưng lạ lùng sao cứ hễ lơ đi là đổ mưa. 

Mưa rào. Tháng tư mà mưa rào như thật. Mà lại chẳng thật quá, mưa xuống bất chợt, mưa rầm rầm trên mái hiên, mưa rào rào làm ngỡ như trời sập. Tầm ấy ở Hà Nội mưa đến nhanh lắm, làm người ta cứ xuýt xoa ngỡ ngàng. Nhiều người thậm chí còn chẳng kịp bung ô, vai áo đã ướt đầm.

Sáng hôm ấy hai đứa mình rủ nhau đi ăn bún ốc. Ăn được lưng bát thì mưa. Hay là mưa từ lúc vừa bước ra khỏi nhà nhỉ, em cũng chẳng nhớ nữa. Mưa thì mưa quá, nhưng bún ốc thì lại ngon. Con ốc giòn sụt, miếng thịt ba chỉ mềm tan, bún thì bún tươi mà nước lèo chua chua cay cay cái vị mắm tôm ngọt thấm vào đầu lưỡi. Hai đứa cắm đầu cắm cổ ăn, cũng chép miệng kệ bà cái thời tiết ẩm ương hay dàn ghế nhựa ọp ẹp dựa sát vào bờ tường nhếch nhác rêu xanh.

cham_lai_4

Lúc ăn xong, mưa càng lớn. Tiếng mưa rền rĩ như trong mấy bộ phim ma hay chiếu lúc chín mười giờ đêm cách đây một thập kỷ, nhưng lẫn trong đó vẫn có tiếng nói cười, tiếng người ta ăn bún ốc, tiếng còi xe máy và chuông xe đạp loại từ cái thời Liên Xô. No cái bụng, hai đứa ngán ngẩm nhìn nhau, tạt đại vào một quán cà phê vắng khách bên đường.

Nhìn bên ngoài vào quán nhỏ xíu, sơn đen thui với những bức vẽ graffiti nhằng nhịt phủ kín tường. Không thấy quầy gọi đồ, cũng không biết chủ quán đi đâu cả, chỉ có tiếng nhạc dặt dìu ê a bằng thứ tiếng nào nghe lộn xộn không ra. Ừ nhưng mà thôi, ngoài kia mưa lạnh quá, quán đặt biển cà phê nên em cũng bạo kéo tay anh vào. Chẳng mất gì cả, cùng lắm là ngồi nhờ đến khi người ta về pha nước cho uống thôi. 

- Anh này.

Em lồng tay mình giữa những ngón tay anh, thấy chai sần ram ráp.

- Hà Nội đẹp lắm phải không anh? 

- Đẹp.

Anh nghiêng đầu nhìn qua gò má em hồng hồng, thì thầm như thể sợ em giật thột.

- Chỉ cần có em, ở đâu anh cũng thấy đẹp.

Em phá lên cười khanh khách, lúc nào anh cũng dẻo mồm dẻo miệng cả. Lúc nào em cũng là cô bé xinh đẹp, thông minh, tinh ranh và tốt bụng nhất. Em vẫn thường chê anh văn vở, anh thì cứ chối. Anh lại bảo rằng vì anh say mê em, vì rằng em là nàng Tây Thi trong đôi mắt của gã si tình là anh.

cham_-_lai_2

- Em mê Hà Nội lắm. Hà Nội ngày xưa, Hà Nội ba mươi sáu phố phường, Hà Nội năm cửa ô ấy. Hà Nội mà trong thơ ca và nhạc họa anh à. Chẳng hiểu vì sao, Hà Nội trong em cứ dịu dàng và yên lặng, như một người chị, người cô, người mẹ lớn tuổi, đằm thắm, nhẹ nhàng.

Em bảo anh thế, đôi mắt mơ màng nhìn qua lớp lớp mưa sa ngoài cửa. Em bận tưởng tượng một ngày nào đấy trong mơ, em được về lại những năm tháng cũ kỹ, ở một căn nhà nhỏ giữa lòng phố phường Hà Nội, để sáng sớm em nghe văng vẳng tiếng người buôn lái đi rao. Anh chẳng nói gì cả, chỉ ghé sát lại bên em, hôn lên má. Anh cũng cười bảo “Hà Nội đẹp lắm, vì Hà Nội có em”.

Tháng 9 năm 2019

Viết cho Long vào một ngày thu năm mười chín tuổi ở Vancouver, Canada.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Xem thêm: Viết cho tháng sáu của riêng tôi | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top