Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hà Nội đẹp vì có em

2022-05-14 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Em bảo anh thế, đôi mắt mơ màng nhìn qua lớp lớp mưa sa ngoài cửa. Em bận tưởng tượng một ngày nào đấy trong mơ, em được về lại những năm tháng cũ kỹ, ở một căn nhà nhỏ giữa lòng phố phường Hà Nội, để sáng sớm em nghe văng vẳng tiếng người buôn lái đi rao. Anh chẳng nói gì cả, chỉ ghé sát lại bên em, hôn lên má. Anh cũng cười bảo “Hà Nội đẹp lắm, vì Hà Nội có em”.

***

Đâu đấy gần cuối tháng tư, Hà Nội đã chớm vào mùa hạ. Hàng quán ven đường đang mang dần những quạt cây, quạt lùn kê bên bàn cho khách, mở lên gió thổi phù phù lạnh quắt queo. Trời thì quang mây và trong xanh lắm, nhưng lạ lùng sao cứ hễ lơ đi là đổ mưa. 

Mưa rào. Tháng tư mà mưa rào như thật. Mà lại chẳng thật quá, mưa xuống bất chợt, mưa rầm rầm trên mái hiên, mưa rào rào làm ngỡ như trời sập. Tầm ấy ở Hà Nội mưa đến nhanh lắm, làm người ta cứ xuýt xoa ngỡ ngàng. Nhiều người thậm chí còn chẳng kịp bung ô, vai áo đã ướt đầm.

Sáng hôm ấy hai đứa mình rủ nhau đi ăn bún ốc. Ăn được lưng bát thì mưa. Hay là mưa từ lúc vừa bước ra khỏi nhà nhỉ, em cũng chẳng nhớ nữa. Mưa thì mưa quá, nhưng bún ốc thì lại ngon. Con ốc giòn sụt, miếng thịt ba chỉ mềm tan, bún thì bún tươi mà nước lèo chua chua cay cay cái vị mắm tôm ngọt thấm vào đầu lưỡi. Hai đứa cắm đầu cắm cổ ăn, cũng chép miệng kệ bà cái thời tiết ẩm ương hay dàn ghế nhựa ọp ẹp dựa sát vào bờ tường nhếch nhác rêu xanh.

cham_lai_4

Lúc ăn xong, mưa càng lớn. Tiếng mưa rền rĩ như trong mấy bộ phim ma hay chiếu lúc chín mười giờ đêm cách đây một thập kỷ, nhưng lẫn trong đó vẫn có tiếng nói cười, tiếng người ta ăn bún ốc, tiếng còi xe máy và chuông xe đạp loại từ cái thời Liên Xô. No cái bụng, hai đứa ngán ngẩm nhìn nhau, tạt đại vào một quán cà phê vắng khách bên đường.

Nhìn bên ngoài vào quán nhỏ xíu, sơn đen thui với những bức vẽ graffiti nhằng nhịt phủ kín tường. Không thấy quầy gọi đồ, cũng không biết chủ quán đi đâu cả, chỉ có tiếng nhạc dặt dìu ê a bằng thứ tiếng nào nghe lộn xộn không ra. Ừ nhưng mà thôi, ngoài kia mưa lạnh quá, quán đặt biển cà phê nên em cũng bạo kéo tay anh vào. Chẳng mất gì cả, cùng lắm là ngồi nhờ đến khi người ta về pha nước cho uống thôi. 

- Anh này.

Em lồng tay mình giữa những ngón tay anh, thấy chai sần ram ráp.

- Hà Nội đẹp lắm phải không anh? 

- Đẹp.

Anh nghiêng đầu nhìn qua gò má em hồng hồng, thì thầm như thể sợ em giật thột.

- Chỉ cần có em, ở đâu anh cũng thấy đẹp.

Em phá lên cười khanh khách, lúc nào anh cũng dẻo mồm dẻo miệng cả. Lúc nào em cũng là cô bé xinh đẹp, thông minh, tinh ranh và tốt bụng nhất. Em vẫn thường chê anh văn vở, anh thì cứ chối. Anh lại bảo rằng vì anh say mê em, vì rằng em là nàng Tây Thi trong đôi mắt của gã si tình là anh.

cham_-_lai_2

- Em mê Hà Nội lắm. Hà Nội ngày xưa, Hà Nội ba mươi sáu phố phường, Hà Nội năm cửa ô ấy. Hà Nội mà trong thơ ca và nhạc họa anh à. Chẳng hiểu vì sao, Hà Nội trong em cứ dịu dàng và yên lặng, như một người chị, người cô, người mẹ lớn tuổi, đằm thắm, nhẹ nhàng.

Em bảo anh thế, đôi mắt mơ màng nhìn qua lớp lớp mưa sa ngoài cửa. Em bận tưởng tượng một ngày nào đấy trong mơ, em được về lại những năm tháng cũ kỹ, ở một căn nhà nhỏ giữa lòng phố phường Hà Nội, để sáng sớm em nghe văng vẳng tiếng người buôn lái đi rao. Anh chẳng nói gì cả, chỉ ghé sát lại bên em, hôn lên má. Anh cũng cười bảo “Hà Nội đẹp lắm, vì Hà Nội có em”.

Tháng 9 năm 2019

Viết cho Long vào một ngày thu năm mười chín tuổi ở Vancouver, Canada.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Xem thêm: Viết cho tháng sáu của riêng tôi | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bốn mùa và em!

Bốn mùa và em!

Một cánh én liệng Bẻ cong vành trời Một cơn mưa ướt Khóc ngày chia phôi

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu

Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi

Chỉ là quá khứ mà thôi

Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài

Tiếng thở dài

Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà

Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?

Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường

Thì ra, ranh giới giữa tình yêu không nằm ở giàu nghèo, không nằm ở danh phận hay định kiến. Mà nằm ở việc chúng ta có đủ yêu thương để bước tiếp cùng nhau, có đủ dũng cảm để không buông tay—dù là trong những ngày nắng đẹp hay giữa cơn bão tố cuộc đời.

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu

Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.

Con là người lính hôm nay

Con là người lính hôm nay

Chị cũng đã chờ anh suốt bao tháng ngày dài, từ khi còn là người con gái thanh xuân, từ khi còn là cô gái với sắc xuân phơi phới cho đến bây giờ mái tóc chị đã điểm màu tóc bạc và cả những dòng nước mắt đã âm thầm chảy mãi trên gương mặt đã bị thời gian lấy đi tuổi trẻ. Chị vẫn mòn mỏi chờ anh trong hy vọng, rồi trong vô vọng, mà chị vẫn chờ.

Tách trà hoa...

Tách trà hoa...

Thời gian ở bên nhau, cái khoảnh khắc tôi thích nhất chắc là mỗi cuối ngày, được ngồi cạnh anh, cầm trong tay tách trà ấm, thỏ thẻ với nhau đôi điều về cuộc sống, về công việc. Cái ban công bình yên, vừa đủ chỗ cho cả hai, nhưng... trớ trêu thay, đó chỉ là câu chuyện tình của quá khứ.

back to top