Kị sĩ và công chúa
2021-06-04 01:20
Tác giả:
Đức Nguyễn
blogradio.vn - Kị sĩ, là người bảo vệ công chúa cho tới khi chàng hoàng tử xuất hiện. Cho dù sau này, công chúa đã thuộc về một lâu đài khác, nhưng nàng vẫn có thể thấy chàng kị sĩ phía xa xa qua ô cửa phòng nàng, phải vậy không?
***
7h sáng 28/5/2021
Hôm nay trời nhiều mây.
Vậy là, cuối cùng mình cũng đã dám bày tỏ tình cảm của mình với cậu, bất ngờ thật, ngạc nhiên với cả chính mình, và cả với cậu nữa nhỉ, phải không Hạ?
Mình cũng chả thể giải thích được, buổi chiều tan học cùng Hạ chạy về trong làn mưa trắng xóa ấy, mình bỗng là mình một cách thật khác lạ.
– Hạ, tớ thích Hạ thật ấy.
Lúc ấy, thật khó diễn tả, nếu lúc đó cặp sách của Hạ rơi xuống mà không phát ra tiếng, thì bọn mình có lẽ vẫn chẳng biết nói gì mà tiếp tục lặng yên ở đó tới khi trời hết mưa mất. Dù tụi mình chỉ lặng thinh trong chốc lát, khoảnh khắc ấy đã phải đánh đổi bằng việc hôm sau hai đứa lên lớp với hai miếng hạ sốt trên trán kèm với sự tò mò của đám bạn xung quanh, tất cả chẳng hiểu vì sao hai vị thần mưa luôn cùng nhau chạy về giữa cơn giông bão mà hôm nay đã phải biết thế nào là ho sốt.
Có lẽ rằng, cơn mưa ấy chẳng thể làm khó chúng ta, mà chính chúng ta đã tự vượt quá sức giới hạn của chính mình, nhỉ?
Ngày hôm ấy, là ngày lạ nhất, nhỉ?…
Mà chẳng phải là, ngay cả việc chúng mình được ngồi cạnh nhau, đã thật là lạ rồi…
Ngày hôm ấy, hình như là ngày ngày thứ 7 sinh hoạt lớp thì phải, à mà đúng rồi, chắc chắn hôm ấy là thứ 7. Mình đang nằm dài dưới cuối lớp lấy tập vở chắn ngang mặt để che đi cái nắng gắt gỏng từ ngoài cửa sổ, thì cô chủ nhiệm quyết định từ nay sẽ có thêm bạn ngồi cạnh mình ở cái bàn bị nắng chiếu nhiều nhất lớp này, cô bạn ấy đến từ bàn đầu, và đó cũng là lúc mình biết về cậu ấy, Hạ ạ. Mình còn chẳng tin là tụi mình lại ngồi cạnh nhau, mình chỉ là đứa ít nói, thích ngồi một mình, và Hạ, theo những gì mình thấy là cô gái luôn tràn đầy năng lượng, và đặc biệt, Hạ rất hay cười, nụ cười đầy nắng ấy luôn là điều mà ai cũng nhớ tới, nhưng có lẽ, việc Hạ ngồi cạnh mình là vì cô giáo muốn mình sẽ làm Hạ bớt nói chuyện đi chăng? Vì cuối tuần nào nụ cười ấy cũng toát lên trước giữa lớp mỗi khi bị cô gọi lên kiểm điểm vì tội nói chuyện riêng trong giờ. Và đúng là, ngồi cạnh mình, Hạ không còn bị ghi sổ đầu bài vì tội nói chuyện riêng nữa, vì ngồi dưới bàn cuối này, năng lực ấy của Hạ đã lên một tầm cao mới, giáo viên không còn phát hiện ra được Hạ đang nói chuyện nữa. Và với mình, Hạ đã thay đổi cậu bạn ngồi cạnh từ khi nào chẳng hay.
– Này, sao cậu hay nhìn ra ngoài cửa sổ vậy?
Chẳng thể tin được là, sau câu hỏi ấy của Hạ, mình lại nói nhiều và thích nói chuyện đến như thế, và cả những tâm hồn lạc quan nhất của lớp cũng chả tin được rằng, mình và Hạ, trở thành bạn thân tự bao giờ. Hạ là nắng, mình là mưa, nhưng Hạ cũng chẳng ưa nổi mùa hè, chẳng ưa nổi cái nắng. Mình và Hạ đồng điệu đến lạ.
Mình đã tưởng rằng trong lớp chỉ có mỗi mình là kẻ hay mộng mơ giữa ban ngày, nhưng còn có một cô gái khác, và cô ấy đang ngồi ngay cạnh mình.Tụi mình thường thả hồn đi thơ thẩn vào một nơi đất trời nào đó, để lại hai đôi mắt lơ đơ đang ngó qua ô cửa nhìn về những đám mây đang trôi nơi xa xăm ngoài kia,nơi miền chân trời ấy có gì thú vị, mình cũng chẳng thể biết.Mình chỉ biết rằng, khi chợt ngoảnh lại, trước mắt mình là cả một bầu trời ẩn hiện trong đôi mắt đầy chất thơ của cô gái ấy. Bầu trời ấy đôi khi buồn một nỗi buồn vu vơ trong những buổi chiều tà, nhưng rồi ngay sau đó luôn là nụ cười đầy nắng xóa đi những vết buồn còn sót lại trên bờ mi.
Nhật Hạ đẹp nhất khi cười, nụ cười ấy là cả ngàn tia nắng, chẳng bao giờ có thể nghĩ rằng một ngày nào đó tâm hồn này thiếu đi ánh dương ấy. Có lẽ vì vậy, mà mình luôn nghĩ rằng, ánh sáng ấy chẳng bao giờ có thể mất đi cả. Và có lẽ nghĩ vậy, trong chiều mưa hôm ấy, mình đã lấy hết can đảm để tỏ tình với Hạ, và rồi, trời nặng hạt, mưa mỗi chốc một lớn, mưa xối xả, mưa cuốn trôi đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trong con tim chỉ vừa mới bắt đầu, mưa cuốn đi ánh nắng của tôi, chỉ để lại đôi môi đang run run giữ cho giọt lệ xin đừng chạy khỏi khóe mi. Mưa chẳng thể hiểu cho người, mưa gột rửa đi tất cả những gì còn cố giữ. Hạ bật khóc, những giọt buồn vỡ tan lăn dài đôi bờ mi đẫm lệ.
Là mưa, hay nước mắt?
Rơi trên mắt mình
Chẳng còn quan trọng nữa.
– Hạ… Hạ không biết sao nữa, có lẽ, Hạ nên nói ra sớm hơn.
Không.
Hạ ạ, là mình thôi, bên cạnh Hạ lâu như vậy, mình đã biết rằng Hạ đã có người Hạ yêu, mình cũng đã tự dặn mình sẽ không được thổ lộ tình cảm của mình với Hạ. Nhưng mình đã không làm được, mình là mưa, và khi đứng dưới mưa thì mình chẳng thể tự giấu nổi mình, và có lẽ, trước lúc đó được thấy nụ cười của Hạ dưới cơn mưa tầm tã ấy, đã thắp lên dù chỉ là một tia le lói hy vọng dù không tưởng trong mình. Giá lúc ấy mình đừng… Nhưng chẳng thể, cũng phải ha, sao mình có thể cố dối lừa chính mình khi mà sự thực đã là điều không thể lừa dối.
Mình yêu Hạ.
Dù có lẽ, với Hạ mình chỉ hơn một người bạn.
Dù rằng, bọn mình thật hợp với nhau, nhưng cũng chỉ như hai vầng nhật nguyệt, tụi mình ở đó cùng nhau, nhưng mãi mãi chẳng thể chung một đường, tình yêu của Hạ thuộc về một nơi khác, và biết đâu đấy, sau này mình cũng thuộc về một nơi khác nhỉ?
Mình yêu Hạ.
Mình chẳng thể nói cả đời này mình mãi yêu Hạ, nhưng trong một thế giới mộng mơ mà chúng ta vẫn thường hay mơ mộng, trong thế giới ấy, Hạ là công chúa, mình là chàng kị sĩ của Hạ.
Kị sĩ, là người bảo vệ công chúa cho tới khi chàng hoàng tử xuất hiện.
Cho dù sau này, công chúa đã thuộc về một lâu đài khác, nhưng nàng vẫn có thể thấy chàng kị sĩ phía xa xa qua ô cửa phòng nàng, phải vậy không?
Câu chuyện tụi mình cùng viết trong giờ ra chơi, kết thúc là như vậy, Hạ vẫn thường hay kể mà nhỉ.
Câu chuyện ấy, kết thúc thật đẹp, và cũng thật buồn.
Nhưng mình tin rằng, chàng kị sĩ vẫn sẽ rong ruổi trên lưng ngựa, băng qua mỗi khu rừng, mỗi chân đồi mà trước đây chàng vẫn theo nàng công chúa từng đi.Và rồi, ở trên ngọn đồi ấy, dù chỉ là thấp thoáng, chàng vẫn sẽ thấy nàng ở phía lâu đài đằng kia, và chỉ mình chàng thấy thôi, nàng sẽ chẳng biết được.
Đó là câu chuyện theo cách kết thúc của mình.
Và rồi mai này, có thể, có thể chàng sẽ thấy được nàng công chúa của đời mình thôi, có lẽ cả công chúa và kị sĩ đều hy vọng như vậy, nhỉ?
Và nếu chẳng thể trao con tim của mình đi một lần nữa, chẳng phải nàng công chúa vẫn mãi mãi là công chúa trong tim của chàng sao? Dù chỉ còn một mình chàng, nhưng hẳn chàng vẫn vui và thầm cảm ơn cuộc đời này đã cho chàng gặp được nàng.
Dù chỉ là trong chốc lát
Có lẽ chàng kị sĩ sẽ nghĩ thế.
Có lẽ…
Và mình cũng làm vậy.
Nhật kí có lẽ cũng nghĩ vậy, phải không ?
9h sáng 28/05/2021
© Đức Nguyễn - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những mảnh ký ức (Phần 6)
Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)
Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc
Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước
Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)
Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình
Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

Tết xa quê
Nhớ cha nhớ mẹ mấy lần Mái tranh cũ rích lắm phần xác xơ Giao thừa pháo nổ hững hờ Bếp hồng nơi đó bơ vơ một mình

Những ngày giáp tết
Người quê tôi, vốn hiền hòa, chấc phác trong cuộc sống đời thường, khi xuân về lại càng trở nên dịu dàng và thân thương đến lạ. Từ trẻ tới già lúc này với vẻ mặt thật hân hoan, nụ cười trên môi thì luôn tươi như hoa nở. Tay bắt, mặt mừng đón chào thăm hỏi khi thấy người đi xa mới về.

Lặng lẽ chiều xuân
Chiều nay lặng lẽ bên thềm Ngàn hoa hé nở êm đềm tỏa hương Bếp chiều quyện khói hay sương Chút gì như vấn như vương lòng người.

Những mảnh ký ức (Phần 3)
Mà trời ơi sao cái cơm ý nó ngon không cưỡng lại được, tôi ăn nhiều đến nỗi mà bố tôi còn phải hãm lại không cho ăn nữa. Xong thêm cái món thịt lợn rang cháy cạnh bỏ hành lá, lấy miếng cháy chấm với cái nước mỡ đấy thì đúng miếng ngon nhớ nhất trên đời này.