Kị sĩ và công chúa
2021-06-04 01:20
Tác giả: Đức Nguyễn
blogradio.vn - Kị sĩ, là người bảo vệ công chúa cho tới khi chàng hoàng tử xuất hiện. Cho dù sau này, công chúa đã thuộc về một lâu đài khác, nhưng nàng vẫn có thể thấy chàng kị sĩ phía xa xa qua ô cửa phòng nàng, phải vậy không?
***
7h sáng 28/5/2021
Hôm nay trời nhiều mây.
Vậy là, cuối cùng mình cũng đã dám bày tỏ tình cảm của mình với cậu, bất ngờ thật, ngạc nhiên với cả chính mình, và cả với cậu nữa nhỉ, phải không Hạ?
Mình cũng chả thể giải thích được, buổi chiều tan học cùng Hạ chạy về trong làn mưa trắng xóa ấy, mình bỗng là mình một cách thật khác lạ.
– Hạ, tớ thích Hạ thật ấy.
Lúc ấy, thật khó diễn tả, nếu lúc đó cặp sách của Hạ rơi xuống mà không phát ra tiếng, thì bọn mình có lẽ vẫn chẳng biết nói gì mà tiếp tục lặng yên ở đó tới khi trời hết mưa mất. Dù tụi mình chỉ lặng thinh trong chốc lát, khoảnh khắc ấy đã phải đánh đổi bằng việc hôm sau hai đứa lên lớp với hai miếng hạ sốt trên trán kèm với sự tò mò của đám bạn xung quanh, tất cả chẳng hiểu vì sao hai vị thần mưa luôn cùng nhau chạy về giữa cơn giông bão mà hôm nay đã phải biết thế nào là ho sốt.
Có lẽ rằng, cơn mưa ấy chẳng thể làm khó chúng ta, mà chính chúng ta đã tự vượt quá sức giới hạn của chính mình, nhỉ?
Ngày hôm ấy, là ngày lạ nhất, nhỉ?…
Mà chẳng phải là, ngay cả việc chúng mình được ngồi cạnh nhau, đã thật là lạ rồi…
Ngày hôm ấy, hình như là ngày ngày thứ 7 sinh hoạt lớp thì phải, à mà đúng rồi, chắc chắn hôm ấy là thứ 7. Mình đang nằm dài dưới cuối lớp lấy tập vở chắn ngang mặt để che đi cái nắng gắt gỏng từ ngoài cửa sổ, thì cô chủ nhiệm quyết định từ nay sẽ có thêm bạn ngồi cạnh mình ở cái bàn bị nắng chiếu nhiều nhất lớp này, cô bạn ấy đến từ bàn đầu, và đó cũng là lúc mình biết về cậu ấy, Hạ ạ. Mình còn chẳng tin là tụi mình lại ngồi cạnh nhau, mình chỉ là đứa ít nói, thích ngồi một mình, và Hạ, theo những gì mình thấy là cô gái luôn tràn đầy năng lượng, và đặc biệt, Hạ rất hay cười, nụ cười đầy nắng ấy luôn là điều mà ai cũng nhớ tới, nhưng có lẽ, việc Hạ ngồi cạnh mình là vì cô giáo muốn mình sẽ làm Hạ bớt nói chuyện đi chăng? Vì cuối tuần nào nụ cười ấy cũng toát lên trước giữa lớp mỗi khi bị cô gọi lên kiểm điểm vì tội nói chuyện riêng trong giờ. Và đúng là, ngồi cạnh mình, Hạ không còn bị ghi sổ đầu bài vì tội nói chuyện riêng nữa, vì ngồi dưới bàn cuối này, năng lực ấy của Hạ đã lên một tầm cao mới, giáo viên không còn phát hiện ra được Hạ đang nói chuyện nữa. Và với mình, Hạ đã thay đổi cậu bạn ngồi cạnh từ khi nào chẳng hay.
– Này, sao cậu hay nhìn ra ngoài cửa sổ vậy?
Chẳng thể tin được là, sau câu hỏi ấy của Hạ, mình lại nói nhiều và thích nói chuyện đến như thế, và cả những tâm hồn lạc quan nhất của lớp cũng chả tin được rằng, mình và Hạ, trở thành bạn thân tự bao giờ. Hạ là nắng, mình là mưa, nhưng Hạ cũng chẳng ưa nổi mùa hè, chẳng ưa nổi cái nắng. Mình và Hạ đồng điệu đến lạ.
Mình đã tưởng rằng trong lớp chỉ có mỗi mình là kẻ hay mộng mơ giữa ban ngày, nhưng còn có một cô gái khác, và cô ấy đang ngồi ngay cạnh mình.Tụi mình thường thả hồn đi thơ thẩn vào một nơi đất trời nào đó, để lại hai đôi mắt lơ đơ đang ngó qua ô cửa nhìn về những đám mây đang trôi nơi xa xăm ngoài kia,nơi miền chân trời ấy có gì thú vị, mình cũng chẳng thể biết.Mình chỉ biết rằng, khi chợt ngoảnh lại, trước mắt mình là cả một bầu trời ẩn hiện trong đôi mắt đầy chất thơ của cô gái ấy. Bầu trời ấy đôi khi buồn một nỗi buồn vu vơ trong những buổi chiều tà, nhưng rồi ngay sau đó luôn là nụ cười đầy nắng xóa đi những vết buồn còn sót lại trên bờ mi.
Nhật Hạ đẹp nhất khi cười, nụ cười ấy là cả ngàn tia nắng, chẳng bao giờ có thể nghĩ rằng một ngày nào đó tâm hồn này thiếu đi ánh dương ấy. Có lẽ vì vậy, mà mình luôn nghĩ rằng, ánh sáng ấy chẳng bao giờ có thể mất đi cả. Và có lẽ nghĩ vậy, trong chiều mưa hôm ấy, mình đã lấy hết can đảm để tỏ tình với Hạ, và rồi, trời nặng hạt, mưa mỗi chốc một lớn, mưa xối xả, mưa cuốn trôi đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trong con tim chỉ vừa mới bắt đầu, mưa cuốn đi ánh nắng của tôi, chỉ để lại đôi môi đang run run giữ cho giọt lệ xin đừng chạy khỏi khóe mi. Mưa chẳng thể hiểu cho người, mưa gột rửa đi tất cả những gì còn cố giữ. Hạ bật khóc, những giọt buồn vỡ tan lăn dài đôi bờ mi đẫm lệ.
Là mưa, hay nước mắt?
Rơi trên mắt mình
Chẳng còn quan trọng nữa.
– Hạ… Hạ không biết sao nữa, có lẽ, Hạ nên nói ra sớm hơn.
Không.
Hạ ạ, là mình thôi, bên cạnh Hạ lâu như vậy, mình đã biết rằng Hạ đã có người Hạ yêu, mình cũng đã tự dặn mình sẽ không được thổ lộ tình cảm của mình với Hạ. Nhưng mình đã không làm được, mình là mưa, và khi đứng dưới mưa thì mình chẳng thể tự giấu nổi mình, và có lẽ, trước lúc đó được thấy nụ cười của Hạ dưới cơn mưa tầm tã ấy, đã thắp lên dù chỉ là một tia le lói hy vọng dù không tưởng trong mình. Giá lúc ấy mình đừng… Nhưng chẳng thể, cũng phải ha, sao mình có thể cố dối lừa chính mình khi mà sự thực đã là điều không thể lừa dối.
Mình yêu Hạ.
Dù có lẽ, với Hạ mình chỉ hơn một người bạn.
Dù rằng, bọn mình thật hợp với nhau, nhưng cũng chỉ như hai vầng nhật nguyệt, tụi mình ở đó cùng nhau, nhưng mãi mãi chẳng thể chung một đường, tình yêu của Hạ thuộc về một nơi khác, và biết đâu đấy, sau này mình cũng thuộc về một nơi khác nhỉ?
Mình yêu Hạ.
Mình chẳng thể nói cả đời này mình mãi yêu Hạ, nhưng trong một thế giới mộng mơ mà chúng ta vẫn thường hay mơ mộng, trong thế giới ấy, Hạ là công chúa, mình là chàng kị sĩ của Hạ.
Kị sĩ, là người bảo vệ công chúa cho tới khi chàng hoàng tử xuất hiện.
Cho dù sau này, công chúa đã thuộc về một lâu đài khác, nhưng nàng vẫn có thể thấy chàng kị sĩ phía xa xa qua ô cửa phòng nàng, phải vậy không?
Câu chuyện tụi mình cùng viết trong giờ ra chơi, kết thúc là như vậy, Hạ vẫn thường hay kể mà nhỉ.
Câu chuyện ấy, kết thúc thật đẹp, và cũng thật buồn.
Nhưng mình tin rằng, chàng kị sĩ vẫn sẽ rong ruổi trên lưng ngựa, băng qua mỗi khu rừng, mỗi chân đồi mà trước đây chàng vẫn theo nàng công chúa từng đi.Và rồi, ở trên ngọn đồi ấy, dù chỉ là thấp thoáng, chàng vẫn sẽ thấy nàng ở phía lâu đài đằng kia, và chỉ mình chàng thấy thôi, nàng sẽ chẳng biết được.
Đó là câu chuyện theo cách kết thúc của mình.
Và rồi mai này, có thể, có thể chàng sẽ thấy được nàng công chúa của đời mình thôi, có lẽ cả công chúa và kị sĩ đều hy vọng như vậy, nhỉ?
Và nếu chẳng thể trao con tim của mình đi một lần nữa, chẳng phải nàng công chúa vẫn mãi mãi là công chúa trong tim của chàng sao? Dù chỉ còn một mình chàng, nhưng hẳn chàng vẫn vui và thầm cảm ơn cuộc đời này đã cho chàng gặp được nàng.
Dù chỉ là trong chốc lát
Có lẽ chàng kị sĩ sẽ nghĩ thế.
Có lẽ…
Và mình cũng làm vậy.
Nhật kí có lẽ cũng nghĩ vậy, phải không ?
9h sáng 28/05/2021
© Đức Nguyễn - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Một tình yêu kéo dài suốt một đời
Tình yêu của họ ngọt ngào, đáng yêu và chân thành, nhưng họ không còn là những con người như khi họ mới gặp nhau. Cô yêu Alex hết lòng, nhưng cô không thể phủ nhận rằng con đường của họ đang rẽ hướng.
Mong tình ta bắt đầu khi mùa thu còn trở lại…
Khi thu một lần nữa quay về, cô đã mười tám, lứa tuổi dễ bị rung động trước những điều nhỏ nhặt nhất. Lúc này cô nhận ra mình đã yêu anh từ lúc nào.
Viết cho tuổi mười tám
Khủng hoảng tuổi đôi mươi đến thật nhanh, nhiều khi, việc giao tiếp với người khác mỗi ngày cũng làm chúng thấy cạn kiệt năng lượng, lạc lõng. Thì ra, cái giá phải trả cho ước mơ cũng rất đắt, những thứ tốt đẹp, lung linh thì chưa bao giờ " miễn phí".
Đôi tay người bạn
Bạn hiền ơi! Cho tôi mượn đôi tay Để tôi nắm đôi bàn tay người bạn Dẫu mai đây có xa thì vẫn nhớ Nhớ đến lúc này, tay xiết chặt lấy tay…
Chưa từng bỏ lỡ nhân duyên
Chuyện của gia đình anh hoàn toàn không phải lỗi của cô ấy, nhưng đâu đó cái bóng của toàn bộ câu chuyện vẫn bao phủ lấy cả anh và cô. Họ sẽ làm gì để bước qua cái bóng của quá khứ kia?
Mùa hoa cải năm ấy
Câu chuyện kể về cảm xúc của nhân vật Tôi nhớ về ký ức tuổi thơ bên triền đê, nơi cô đã lớn lên cùng một cậu bạn. Họ cùng chơi đùa, thả diều và học tập bên nhau. Khi cậu bạn đỗ đại học và rời quê, mối liên hệ giữa họ dần phai nhạt. Sau một thời gian, cậu trở về quê cùng một cô gái mới, khiến cô gái cảm thấy hụt hẫng và nỗi buồn lấn át kỷ niệm đẹp. Dù thời gian trôi đi, hình ảnh mùa hoa cải vẫn gợi nhớ về tình yêu thầm kín mà cô không thể quên. Cô chấp nhận rằng tình cảm đó sẽ mãi ở lại với cô, giống như những mùa hoa cải vẫn nở rực rỡ.
Viết cho người đã cũ
Đã cũ khiến ta bất giác hồi tưởng lại những ngày đầu làm quen để rồi tự gượng cười nhìn lại những gì đã cũ, cảm giác đó, rung cảm đó tưởng như sẽ trở nên sợi dây kết nối với nhau dài lâu; ấy thế lại vội vàng đến, rồi vội vàng lướt qua cuộc đời của nhau tựa như gió thoảng, tựa đám mây ghé qua rồi vội bay về phía cuối chân trời
Mưa nào mà không tạnh?
Mưa tầm tã, rào rạt. Mãi khi bình minh ló rạng cũng là lúc em nhận ra mình đã khóc lâu đến nhường nào. Chín mươi chín cuộc gọi nhỡ từ mẹ.
Ai bán
Ai bán cho tôi nửa trò đời Tôi về ủ thành rượu uống chơi Nhăm nhi từng chút hồn tản mạn Trở lại tuổi thơ thấy mẹ cười
Tía là quê hương
Năm đó nếu không có tía, nếu tía không ôm con về thì con đâu được như hôm nay. Tía vừa là ba vừa là mẹ của con, tía là những gì yêu thương thân thuộc nhất của quê mình mà con chỉ có thể nói tía là quê hương. Tía là cả vùng quê của mình đã thấm vào con đã thành máu chảy trong con ba