Mưa chạm vào những câu chuyện kể
2021-09-06 01:20
Tác giả:
Đức Nguyễn
blogradio.vn - Nào đó có là khó khăn gì đâu, vết mực đã lưu trên đây, là câu chuyện đã được ghi lại, dù mưa có làm nhoè đi những con chữ ấy, nhưng nào có việc gì, mưa chạm vào những câu chuyện ấy, hạt mưa sẽ mang trong mình những câu chuyện ấy
***
6h chiều một ngày tháng 8, sau bao ngày trông ngóng, trời thu dọn đi những màu nắng tàn cuối cùng của mình, rồi kéo mây lại, từng mảng mây đen, mây giăng kín trời, ùng ục,ùng ục, những tiếng gợn trên khoảng không, chỉ thoáng chốc, nắng chiều đã tắt, cơn gió mạnh ở đâu làm tung bay làn tóc, trời xám xịt, trời nổi cơn dông, rồi trời mưa, cơn mưa hối hả, cơn mưa vội vã, giọt mưa rơi xuống rồi vỡ tan thành từng giọt trên đôi bàn tay bé nhỏ đang dang rộng giữa trời.
- Bé Lan đó hả, vào nhà đi con, mưa này dễ dính bệnh lắm đó.
- Dạ, con vào liền đây chú.
Cô bé dang tay, xoay một vòng tròn giữa trời, cười thật tươi chào hai chú đứng chốt gác phòng dịch rồi chạy một mạch lên nhà, hạt mưa còn vương trên làn tóc, rơi xuống từng bước đi, lách tách trên từng bậc cầu thang.
Kétttt.
Lan mở chốt cửa tầng thượng, ngả lưng lên chiếc di văng đã cũ đang hằn màu gỗ dưới những giọt mưa, quơ tay tìm lật giở cuốn sổ, ghi tiếp lên vết mực đã khô lâu ngày:
.jpg)
Đã 7 ngày rồi, trời mới lại chịu mưa.
Có lẽ chẳng thấy một cô bé nào kì lạ đến thế, cô bé chăm chăm đếm từng ngày một, từng ngày một, đếm từng ngày nắng, để được thấy ngày mưa. Cuốn nhật kí xanh xanh nhỏ xinh ấy, là cuốn nhật kí đếm từng ngày mưa. Trước khi có giãn cách, những buổi chiều mưa như thế này là những ngày mà Lan thích thú nhất, cô bé chạy băng băng qua làn mưa để về nhà mỗi chiều mưa tan học, rồi sau khi cất cặp, tung tăng chạy ra sân, ra đầu con hẻm có vũng nước trũng, để mà cất tiếng hoa, để nhảy nhót, hoà mình vào làn mưa ấy. Dịch bệnh ập tới, để bảo vệ sức khoẻ, Lan không thể làm vậy mỗi khi trời mang cơn mưa tới nữa, nhưng cũng nhờ vì vậy, cô bé khám phá ra một cách mới để tận hưởng những cơn mưa, đó là ở trên tầng thượng, nơi ấy thực sự là thiên đường.
Lan thích cảm giác được tựa vào chiếc di văng đã cũ, hai tay khép lại, đôi mắt lim dim để tận hưởng giọt mưa rơi lộp bộp trên mái, mưa rơi xuống song chắn, vết mưa hắt vào chiếc ghế di văng nơi cô bé đang ngồi. Cầm cây bút, cô viết vào cuốn sổ đã phai màu vì ngấm nước mưa, những lớp chữ trang trước dính nước chồng đè lên những trang sau, Lan lật giở lại từng trang một, mỉm cười, cô vẫn cầm cây bút viết tiếp. Nào đó có là khó khăn gì đâu, vết mực đã lưu trên đây, là câu chuyện đã được ghi lại, dù mưa có làm nhoè đi những con chữ ấy, nhưng nào có việc gì, mưa chạm vào những câu chuyện ấy, hạt mưa sẽ mang trong mình những câu chuyện ấy, và mỗi khi những con chữ bị nhoè chẳng thể đọc được, thì Lan cứ việc đợi thôi, đợi cơn mưa quay trở lại, lúc ấy mưa sẽ mang những câu chuyện ấy quay lại, những câu chuyện sẽ lại về với Lan.
Ràooooo.
Bất chợt, ông trời đổ cơn mưa nặng hạt hơn, gấp cuốn sổ, Lan bật dậy, đi tới cuối tấm song chắn, đưa mắt nhìn ra xa phía con sông sau nhà. Mưa ướt đẫm bãi bồi, hạt mưa vỡ liên hồi bắn lên trên mặt sông cuồn cuộn ấy. Những dòng chảy rất vội, những vệt nước toé lên thật nhanh, như đang muốn ghi chép lại khoảnh khắc nào đó thật mau, nếu không sẽ quên đi mất.

Tạch, tạch, tạch
Tiếng lạch tạch ngày một lớn trên mái nhà, trời gọi thêm mưa, mưa gọi thêm gió, gió đẩy những làn mưa lăn vào ngày càng nhiều trên gương mặt nhỏ bé ấy, mưa ướt đẫm làn tóc, lăn xuống đôi gò má, giọt rớt xuống đôi vai, rồi vỡ tan thành hạt nước dưới nền nhà...
...
Là
Mưa hay nước mắt
Rơi trước hiên nhà
Em còn thổn thức
Chuyện buồn ngày qua.
Bờ mi khẽ sụp, em vẫn nhìn về nơi đằng xa phía con sông ấy, trước mắt em, bức màn nước cứ đọng lại, chất đầy, rồi khung cảnh nhoè dần đi.
Cũng đã từ lâu, ngày xa xa ấy, ở bên kia con sông, có một chàng trai khiến em yêu cả những ngày nắng, yêu cái chói chang những trưa hè, say trong cơn say của những buồi chiều tà. Nhưng rồi tất cả, tất cả cũng chỉ là một vòng của thời gian, có nắng, thì sẽ có mưa, và thật lạ, người đi qua ngày nắng, nhưng chỉ đi một mình, cuối cùng chỉ còn mình em ở lại với những cơn mưa, chỉ có mình em ở lại nghe ông trời làm tội.
Nhưng cũng chẳng sao cả, Lan quen rồi, cô bé ấy cứ mãi là mưa, cứ mãi thoả mình tận hưởng những cơn mưa ấy, vì mưa sẽ chẳng bao giờ mất đi cả, mưa sẽ rồi lại tạnh, mưa sẽ rồi lại mang những câu chuyện của Lan đi, nhưng mưa rồi sẽ trở lại, mưa sẽ mang những chuyện buồn của nơi khác tới, để kể cùng Lan, để em cùng mưa thoả sức giãi bày những nỗi niềm đã chất chứa.
Mưa, vẫn sẽ mãi là như thế.
Cô bé ấy vẫn mãi là như thế, cô ấy là mưa.
© Đức Nguyễn - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio 546: Được sống là món quà vô giá
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.













