Gửi em, cô gái quá nhạy cảm trong tình yêu
2022-06-22 01:30
Tác giả: Trương Quỳnh Anh
blogradio.vn - Nhưng sự thật là em quá non nớt và yếu đuối đủ để chịu thương tổn từ bất cứ một ai, nhất là trong chuyện tình cảm, bởi bố mẹ - những người mà em thương nhất đã quay lưng lạnh nhạt với nhau đấy thôi. Niềm tin về tình yêu của em cũng đã theo đấy mà chết yểu từ trong trứng nước.
***
Yêu là chết ở trong một ít. Cố chấp yêu anh, em không biết trái tim mình đã chết biết bao nhiêu lần. Cho đến khi nỗi đau chồng chất đến tê liệt, em mới ngoan ngoãn buông tay.
Có lẽ điều dũng cảm mà em dám thử trong đời đó là yêu anh. Nhà thơ Xuân Diệu nói hạnh phúc lớn nhất của đời người đó là yêu và được yêu. Nhưng thật đắng cay cho em, là em lại sợ hãi điều ấy. Bởi lẽ nỗi ám ảnh từ sự rạn vỡ hôn nhân của bố mẹ khiến em luôn bất an, ngần ngại bước vào một mối quan hệ với ai. Em sợ rằng khi mình hết lòng yêu thương và trao đi trái tim mình, cho đến khi trở thành phụ thuộc, xem ai đó là cả cuộc sống, nhưng đến khi người ấy quay lưng, dứt áo ra đi như cách bố mẹ đã từng đối xử với nhau, khiến lòng em quặn thắt.
Em cũng chỉ là một cô gái, em thèm khát yêu và được yêu. Như mọi người con gái khác, em đã yêu, đã từng ôm ấp trong giấc mơ của mình hình bóng về một người đàn ông xem mình là cả thế giới. Nhưng em đâu đủ can đảm để nói ra, bởi vì nỗi sợ đã bóp chặt lấy trái tim em, rằng khi yêu anh thì sẽ mất anh, thà mình chẳng là gì của nhau cả, thì sẽ chẳng có chuyện chấm hết.
Và em đã để tình yêu nguội tắt, chết từ từ trong lòng như vậy hết lần này đến lần khác . Một người bạn bảo em “Mày cũng xinh đẹp, giỏi giang, nhưng sao lại lười yêu thế?”. Em chỉ cười, bởi từ sâu thẳm trong lòng, hơn ai hết em hiểu rằng khi yêu người ta cần sự can đảm. Dũng khí khi yêu nghĩa là mở lòng chấp nhận nỗi đau, chấp nhận luôn cả những may rủi của trái tim không ai hứa hẹn trước có thể trở thành cái gai đâm rách lòng mình.
Ái tình là chuyện cảm xúc, em đâu đủ mạnh mẽ để đặt cược chính mình trong những thứ dễ đổi thay như vậy. Nếu tình yêu có biến cố, em không thể hờn trách bất cứ một ai, bởi người ta chỉ trách cứ cái lạnh của đầu óc lí trí, chứ ai xử phạt cái lí của tình yêu bao giờ? Nhưng sự thật là em quá non nớt và yếu đuối đủ để chịu thương tổn từ bất cứ một ai, nhất là trong chuyện tình cảm, bởi bố mẹ - những người mà em thương nhất đã quay lưng lạnh nhạt với nhau đấy thôi. Niềm tin về tình yêu của em cũng đã theo đấy mà chết yểu từ trong trứng nước.
Nhưng một ngày em chợt nhận ra mình đã yêu. Rằng em không thể dồn nén việc nghĩ ngợi về ánh mắt và giọng nói của anh. Trái tim này thật nực cười quá, là của mình mà cứ chạy theo người. Em cố trấn an bản thân, cố thuyết phục rằng đấy chỉ là cảm nắng nhất thời. Và như những cảm xúc gà bông lần trước, thì nó sẽ vơi bớt dần theo thời gian nếu mình ngưng nghĩ đến.
Nhưng nếu chuyện tình yêu mà có thể dùng cái đầu lạnh để trấn áp thì mọi chuyện tình trên đời đã không phức tạp và gian nan đến thế. Cho đến khi em nhận ra một sự thật rằng đã đến lúc mình cần phải vượt qua nỗi sợ, để can đảm tìm hạnh phúc riêng cho chính mình. Hạnh phúc là phải trải qua ngàn lần tranh đấu đầy bão giông, chứ đâu thể để mình ngồi yên và từ trên trời rơi xuống?
Em đã nhiều lần muốn mở lời, muốn chủ động gặp anh, nhưng rồi lại cứ ngần ngại. Có thể anh trách em sao lạnh lùng, sắt đá và khó gần đến thế. Nhưng xin lỗi, chỉ là em cần thời gian để vá víu vết thương đau trong lòng mình… Nhưng phải làm sao đây bởi mỗi khi em định mở lời và chạy đến bên anh, thì hình ảnh về những cuộc cãi vã, những giọt nước mắt âm thầm, những tiếng nói lặng câm trong tình yêu đầy vết nứt của bố mẹ như một cái phanh kìm hãm em lại. Liệu em có nên chôn chân đứng đó, nhìn anh vút qua và biến mất như một mảnh sao băng trong đời mình hay không ?
Đôi khi em tự khóc thương bản thân, tại sao ông trời lại ban cho mình một trái tim quá yếu đuối và nhạy cảm, để rồi khi đứng trước tình yêu, nó lại non mềm, bất lực đến thảm hại như vậy... Em mong mình bớt suy nghĩ lại, ngây thơ như thuở bé dại, và có thể xem tình yêu như một trải nghiệm tất yếu: Đến được với nhau thì hạnh phúc, không ở cạnh bên nhau thì chấp nhận. Và đừng quá đặt nặng lòng mình vào ái tình, trò chơi cảm xúc muôn thuở đã làm đau biết bao trái tim người. Em cứ yêu hết mình đi, chẳng cần để tâm đến ngày mai sẽ có chuyện gì bất trắc, bởi mình còn trẻ mà…
Đôi lúc em muốn ngồi cạnh bên anh và giãi bày thành thật lòng mình. Rằng khi yêu, em yêu hết mình, nhưng rồi cũng sẽ đau hết lòng. Nhưng em sợ anh không hiểu, sợ anh cười sự ngây thơ khờ khạo của em…
Em nói với anh điều đó để làm gì nhỉ, để cầu xin anh đừng đi, để cầu xin anh cho em một lời hứa hẹn vĩnh cửu có thể làm nguôi đi, xoa dịu bớt những bất an của một đứa trẻ có gia đình đổ vỡ sao? Nhưng có lẽ em quá dại khờ rồi… Nếu tình yêu mà cam kết bền chặt được như vậy, thì người ta đã chẳng có nhẫn cưới để mà trói buộc nhau. Mà đôi khi chính chiếc nhẫn cưới mà người ta thề thốt khi trao tay cũng dễ dàng bị ném đi một khi tình yêu không còn nồng thắm nữa.
Anh bảo em “đừng nghĩ quẩn nữa được không?”. Em đã giật mình tỉnh ngộ. Từ bao giờ em lại suy nghĩ nhiều đến vậy? Em một mình khóc và ngắm bầu trời đêm rộng lớn. Ước gì trái tim em cũng đủ lớn để không chấp nhặt những điều nhỏ nhen, những suy nghĩ vụn vặt, những hờn giận vu vơ, những lo âu vô cớ. Ước gì trái tim em cũng bình yên như bầu trời kia, có thể ôm lấy mảnh trăng tình yêu của anh, mãi mãi không xa rời anh nhỉ. Nhưng có lẽ, em không phải là vị thánh để phục dựng sự bình yên trong lòng như thuở bé dại. Bởi vì trời đêm còn có gợn mây thì lòng người tránh sao khỏi những gợn sóng?
Yêu anh, nhưng em cũng bất lực với trái tim mình rồi. Cô gái à, đến ngay cả bản thân mình em cũng không yêu, mà luôn dày vò nó bằng những suy nghĩ nặng nề thì làm sao em đủ tư cách để yêu một người nào khác… Đã đến lúc em cần dừng lại, buông tha cho anh, bởi lẽ đó là chút tình yêu cuối cùng còn sót lại mà em dành hết cho anh sau những lần em tự hủy hoại mình trong bóng đen của kí ức, trong lớp mạng nhện của quá khứ.
Xin lỗi anh vì em đã không đủ dũng khí để bước tiếp con đường của chúng ta... Em cần khoảng lặng tâm hồn để nuôi dưỡng trái tim mình mạnh mẽ, thay vì cứ dằn vặt và hành hạ nó trong những nỗi sợ chẳng đâu vào đâu.
Thật trẻ con đúng không anh? Nhưng xin anh hãy hiểu cho một đứa trẻ quá nhiều thương tổn như em, biết đâu “ngày mai trời lại sáng”. Và một ngày nào đó khi em đã lột kén, trở thành một phiên bản cứng cáp hơn. Chuyện quá khứ không còn đủ lực khiến em đau, thì em sẽ lại đi tìm anh trong biển người tấp nập. Lần này em sẽ chạy đến ôm anh thật chặt, và hứa là sẽ không để sự yếu đuối của em khiến hai ta rời xa nhau nữa.
© Trương Quỳnh Anh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Hẹn gặp lại em ở một cuộc đời khác ít nỗi buồn hơn | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hạnh phúc là không... nghĩ nhiều
"Overthinking" là một hội chứng tâm lý suy nghĩ quá mức và có thể dẫn đến trầm cảm. Đôi khi, hạnh phúc của một cuộc hôn nhân cũng sẽ bị ảnh hưởng khi ta cưới một người… overthinking, nhìn đâu cũng ra lo lắng!
Khi em học cách được yêu thương (Phần 2)
Cô đã từng nghĩ rằng mình không thể tin tưởng vào ai, rằng mình không thể dễ dàng mở lòng. Nhưng ánh mắt của Hoàng, với sự kiên định và chân thành, khiến tất cả những nỗi sợ hãi trong cô dường như tan biến.
Khi em học cách được yêu thương (Phần 1)
Thư nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng, cảm giác ấm áp từ tay anh truyền vào tim cô, và trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng mối quan hệ của họ không còn đơn thuần là những mối quan tâm vặt vãnh. Nó là điều gì đó sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn, đủ để cả hai cùng bước tiếp trong cuộc đời này.
Sống chậm tí để thấy đời an yên
"Treat people with kindness" (đối xử với mọi người bằng sự tử tế) và " hãy đối xử với người khác theo cái cách mà bạn muốn được đối xử" là 2 châm ngôn sống mà mình luôn theo đuổi.
Đi đến nơi mình thích, làm những điều mình vui
“Nỗi buồn và sự khổ đau không giết chết được ta. Nhưng bản thân ta sẽ chết dần chết mòn, thậm chí tìm đến điều dại dột vì tự đẩy mình chết chìm trong đau khổ”, chị Hà Thị Hương * (54 tuổi, kinh doanh ngành làm đẹp) chia sẻ.
Kẹo ngọt vị gừng
Anh biết không, nhờ người cũ em đã rút ra được hai điều: Điều thứ nhất đó là anh có thể dùng lời nói, cử chỉ, hành động đối tốt với tất cả mọi người và thế gian này sẽ dịu dàng với anh. Nhưng anh tuyệt đối không được "sử dụng" đến trái tim mình để làm điều đó!
Biết nhiều hay là cần biết?
Mỗi con người chỉ có một trí óc và trí óc đó chỉ có một dung lượng giới hạn nhất định, không một người hiểu biết xuất chúng nào lại khẳng định rằng mình đã làm chủ được một nửa kho kiến thức khổng lồ của nhân loại.
Mãi nhớ về cha
Trọn cuộc đời này con mãi nhớ về cha Nhưng ít viết ra vì sợ thành sáo rỗng Hình ảnh cha theo con từ bé bỏng Đến bây giờ ký ức vẫn vẹn nguyên.
Lạc đường
Trong vô vàn những khoảnh khắc lướt ngang trong đời, gặp anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban tặng tôi, chàng trai với đôi mắt cười ấy là người tôi thương anh đã mang ánh sáng đến bên tôi những ngày tăm tối nhất. Có lẽ tình yêu qua những con chữ này không đủ để nói lên tình yêu mà anh dành cho tôi, bởi những điều đẹp đẽ nhất khó mà có thể diễn tả được dưới bất kì hình thức gì.
Một người, hai cuộc sống
Chỉ ở nơi người người đều đeo mặt nạ họ mới dám thỏa sức vùng vẫy và nhiệt thành tung hô nhau, chỉ có cuộc sống “ảo” mới cho học cảm giác được an toàn, được công nhận và được tồn tại.