Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em hứa sẽ không để sự yếu đuối của em khiến hai ta rời xa nữa

2022-06-16 01:30

Tác giả: Trương Quỳnh Anh


blogradio.vn -  Chuyện quá khứ không còn đủ lực khiến em đau, thì em sẽ lại đi tìm anh trong biển người tấp nập. Lần này em sẽ chạy đến ôm anh thật chặt, và hứa là sẽ không để sự yếu đuối của em khiến hai ta rời xa nhau nữa.

***

Gửi em, cô gái quá nhạy cảm trong tình yêu,

Yêu là chết ở trong một ít. Cố chấp yêu anh, em không biết trái tim mình đã chết biết bao nhiêu lần. Cho đến khi nỗi đau chồng chất đến tê liệt, em mới ngoan ngoãn buông tay. 

Có lẽ điều dũng cảm mà em dám thử trong đời đó là yêu anh. Nhà thơ Xuân Diệu nói hạnh phúc lớn nhất của đời người đó là yêu và được yêu. Nhưng thật đắng cay cho em, là em lại sợ hãi điều ấy. Bởi lẽ nỗi ám ảnh từ sự rạn vỡ hôn nhân của bố mẹ khiến em luôn bất an, ngần ngại bước vào một mối quan hệ với ai. 

Em sợ rằng khi mình hết lòng yêu thương và trao đi trái tim mình, cho đến khi trở thành phụ thuộc, xem ai đó là cả cuộc sống, nhưng đến khi người ấy quay lưng, dứt áo ra đi như cách bố mẹ đã từng đối xử với nhau, khiến lòng em quặn thắt. 

Em cũng chỉ là một cô gái, em thèm khát yêu và được yêu. Như mọi người con gái khác, em đã yêu, đã từng ôm ấp trong giấc mơ của mình hình bóng về một người đàn ông xem mình là cả thế giới. Nhưng em đâu đủ can đảm để nói ra, bởi vì nỗi sợ đã bóp chặt lấy trái tim em, rằng khi yêu anh thì sẽ mất anh, thà mình chẳng là gì của nhau cả thì sẽ chẳng có chuyện chấm hết.

anh-buon-nho-nha-khi-tet-ve-9

Và em đã để tình yêu nguội tắt, chết từ từ trong lòng như vậy hết lần này đến lần khác. Một người bạn bảo em “Mày cũng xinh đẹp, giỏi giang, nhưng sao lại lười yêu thế”. Em chỉ cười, bởi từ sâu thẳm trong lòng, hơn ai hết em hiểu rằng khi yêu người ta cần sự can đảm. Dũng khí khi yêu nghĩa là mở lòng chấp nhận nỗi đau, chấp nhận luôn cả những may rủi của trái tim không ai hứa hẹn trước có thể trở thành cái gai đâm rách lòng mình. 

Ái tình là chuyện cảm xúc, em đâu đủ mạnh mẽ để đặt cược chính mình trong những thứ dễ đổi thay như vậy. Nếu tình yêu có biến cố, em không thể hờn trách bất cứ một ai, bởi người ta chỉ trách cứ cái lạnh của đầu óc lý trí, chứ ai xử phạt cái lý của tình yêu bao giờ.

Nhưng sự thật là em quá non nớt và yếu đuối đủ để chịu thương tổn từ bất cứ một ai, nhất là trong chuyện tình cảm, bởi bố mẹ - những người mà em thương nhất đã quay lưng lạnh nhạt với nhau đấy thôi. Niềm tin về tình yêu của em cũng đã theo đấy mà chết yểu từ trong trứng nước.

Nhưng một ngày em chợt nhận ra mình đã yêu. Rằng em không thể dồn nén việc nghĩ ngợi về ánh mắt và giọng nói của anh. Trái tim này thật nực cười quá, là của mình mà cứ chạy theo người. Em cố trấn an bản thân, cố thuyết phục rằng đấy chỉ là cảm nắng nhất thời. Và như những cảm xúc gà bông lần trước, thì nó sẽ vơi bớt dần theo thời gian nếu mình ngừng nghĩ đến.

Nhưng nếu chuyện tình yêu mà có thể dùng cái đầu lạnh để trấn áp thì mọi chuyện tình trên đời đã không phức tạp và gian nan đến thế. Cho đến khi em nhận ra một sự thật rằng đã đến lúc mình cần phải vượt qua nỗi sợ, để can đảm tìm hạnh phúc riêng cho chính mình. Hạnh phúc là phải trải qua ngàn lần tranh đấu đầy bão giông, chứ đâu thể để mình ngồi yên và từ trên trời rơi xuống.

truong-thanh_(2)

Em đã nhiều lần muốn mở lời, muốn chủ động gặp anh, nhưng rồi lại cứ ngần ngại. Có thể anh trách em sao lạnh lùng, sắt đá và khó gần đến thế. Nhưng xin lỗi, chỉ là em cần thời gian để vá víu vết thương đau trong lòng mình.

Nhưng phải làm sao đây bởi mỗi khi em định mở lời và chạy đến bên anh, thì hình ảnh về những cuộc cãi vã, những giọt nước mắt âm thầm, những tiếng nói lặng câm trong tình yêu đầy vết nứt của bố mẹ như một cái phanh kìm hãm em lại. Liệu em có nên chôn chân đứng đó, nhìn anh vút qua và biến mất như một mảnh sao băng trong đời mình hay không?

Đôi khi em tự khóc thương bản thân, tại sao ông trời lại ban cho mình một trái tim quá yếu đuối và nhạy cảm, để rồi khi đứng trước tình yêu, nó lại non mềm, bất lực đến thảm hại như vậy. Em mong mình bớt suy nghĩ lại, ngây thơ như thuở bé dại, và có thể xem tình yêu như một trải nghiệm tất yếu. Đến được với nhau thì hạnh phúc, không ở cạnh bên nhau thì chấp nhận. Và đừng quá đặt nặng lòng mình vào ái tình, trò chơi cảm xúc muôn thuở đã làm đau biết bao trái tim người. Em cứ yêu hết mình đi, chẳng cần để tâm đến ngày mai sẽ có chuyện gì bất trắc, bởi mình còn trẻ mà.

Đôi lúc em muốn ngồi cạnh bên anh và giãi bày thành thật lòng mình. Rằng khi yêu, em yêu hết mình, nhưng rồi cũng sẽ đau hết lòng. Nhưng em sợ anh không hiểu, sợ anh cười sự ngây thơ khờ khạo của em.

Em nói với anh điều đó để làm gì nhỉ, để cầu xin anh đừng đi, để cầu xin anh cho em một lời hứa hẹn vĩnh cửu có thể làm nguôi đi, xoa dịu bớt những bất an của một đứa trẻ có gia đình đổ vỡ sao? Nhưng có lẽ em quá dại khờ rồi. Nếu tình yêu mà cam kết bền chặt được như vậy, thì người ta đã chẳng có nhẫn cưới để mà trói buộc nhau. Mà đôi khi chính chiếc nhẫn cưới mà người ta thề thốt khi trao tay cũng dễ dàng bị ném đi một khi tình yêu không còn nồng thắm nữa.

nam-tay-de-minh-khong-lac-nhau_158

Anh bảo em “Đừng nghĩ quẩn nữa được không?”. Em đã giật mình tỉnh ngộ. Từ bao giờ em lại suy nghĩ nhiều đến vậy? Em một mình khóc và ngắm bầu trời đêm rộng lớn. Ước gì trái tim em cũng đủ lớn để không chấp nhặt những điều nhỏ nhen, những suy nghĩ vụn vặt, những hờn giận vu vơ, những lo âu vô cớ. 

Ước gì trái tim em cũng bình yên như bầu trời kia, có thể ôm lấy mảnh trăng tình yêu của anh, mãi mãi không xa rời anh nhỉ. Nhưng có lẽ, em không phải là vị thánh để phục dựng sự bình yên trong lòng như thuở bé dại. Bởi vì trời đêm còn có gợn mây thì lòng người tránh sao khỏi những gợn sóng.

Yêu anh, nhưng em cũng bất lực với trái tim mình rồi. Cô gái à, đến ngay cả bản thân mình em cũng không yêu, mà luôn dày vò nó bằng những suy nghĩ nặng nề thì làm sao em đủ tư cách để yêu một người nào khác.

Đã đến lúc em cần dừng lại, buông tha cho anh, bởi lẽ đó là chút tình yêu cuối cùng còn sót lại mà em dành hết cho anh sau những lần em tự hủy hoại mình trong bóng đen của kí ức, trong lớp mạng nhện của quá khứ.

qua-khu-1-2

Xin lỗi anh vì em đã không đủ dũng khí để bước tiếp con đường của chúng ta. Em cần khoảng lặng tâm hồn để nuôi dưỡng trái tim mình mạnh mẽ, thay vì cứ dằn vặt và hành hạ nó trong những nỗi sợ chẳng đâu vào đâu.

Thật trẻ con đúng không anh? Nhưng xin anh hãy hiểu cho một đứa trẻ quá nhiều thương tổn như em, biết đâu “ngày mai trời lại sáng”. Và một ngày nào đó khi em đã lột kén, trở thành một phiên bản cứng cáp hơn. 

Chuyện quá khứ không còn đủ lực khiến em đau, thì em sẽ lại đi tìm anh trong biển người tấp nập. Lần này em sẽ chạy đến ôm anh thật chặt, và hứa là sẽ không để sự yếu đuối của em khiến hai ta rời xa nhau nữa.

© Trương Quỳnh Anh - blogradio.vn

Xem thêm: Người biết đủ là người giàu có và hạnh phúc nhất | Góc Suy Ngẫm

Trương Quỳnh Anh

We are in the gutter, but some of us are looking at the stars

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 2)

Về để thấy tết (Phần 2)

Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh

Tuổi lênh đênh

Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?

Thế nào là tình yêu?

Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

back to top