Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gia đình luôn là nơi để con tìm thấy hy vọng trong cuộc sống này

2022-12-02 01:20

Tác giả: Quỳnh Như


blogradio.vn - Vì để bố mẹ yên tâm về bản thân mình mà tôi đã nhắm mắt nói dối trắng trợn, nhưng thật ra trong thâm tâm mình tôi rất muốn về nhà và nói với bố mẹ là con chẳng ổn chút nào hết, ở cái nơi lạ lẫm này thì tôi mới nhận ra nhà là nhất, không có nơi đâu thoải mái như ở nhà mình và đặc biệt là có bố mẹ và các em ở bên cạnh.

***

Đời người nhìn thì rất dài nhưng thực ra rất ngắn, vì vậy chúng ta hãy dành thời gian bên gia đình và người thân, bạn chẳng cần phải cố trở thành những người như thế này hay như thế kia trong xã hội vì trong mắt bố mẹ bạn là điều quý giá duy nhất mà cuộc sống ban tặng cho họ.

Đã bao lâu rồi bạn chưa về thăm gia đình nhỉ, còn tôi có lẽ cũng đã lâu lắm rồi tôi chưa có dịp rảnh để về thăm bố mẹ và các em. Giữa những bộn bề về công việc cũng như trong chuyện tình cảm, cuộc sống của tôi cứ mãi quanh quẩn theo các chu kì tuần hoàn nhàm chán.

Hôm nay là một ngày vui của đứa bạn thân của tôi, hai đứa chơi thân với nhau từ cái thời đại học, chúng tôi gắn bó với nhau từ thời chưa có gì trong tay cho đến hôm nay hai đứa cũng đã mãn nguyện với cuộc sống hiện tại, cho nên nó quyết định lấy chồng “yên bề gia thất”. Thật ra, đối với tôi mà nói thì cũng có chút buồn miên man vì từ nay chúng tôi không còn có nhiều khoảng thời gian gắn bó với nhau như lúc trước đây được nữa, nhưng cũng thật mừng cho nó vì đã tìm được hạnh phúc bến đỗ cuộc đời, bởi vì trước đây nó là đứa khá nhạy cảm trong chuyện tình cảm, vì thế trong khoảng thời gian yêu đương trước đây nó thường xuyên buồn bã, tiêu cực nhiều hơn là vui vẻ, nhưng khi tìm được tình yêu đích thực của đời mình thì nó hay cười ngây ngô và yêu đời hơn rất nhiều. Vì là ngày trọng đại của nó thế nên tôi cũng không cầm được nước mắt, nhất là khi chứng kiến cái cảnh nó được bố mình cầm tay dắt vào lễ đường, thời khắc ấy tôi nghĩ rằng sau này khi tìm được tình yêu của đời mình tôi cũng mong muốn rằng trên con đường đi đến hạnh phúc của mình sẽ được cầm tay bố tiến vào lễ đường dưới sự chứng kiến và chúc phúc của tất cả mọi người.

Còn nhớ lúc nhỏ, tôi là một đứa khá nghịch ngợm, tuy là con gái nhưng độ lì lợm thì không khác gì lũ con trai, cho nên trong 3 chị em gái thì tôi là đứa hay bị mẹ đánh đòn nhất lúc nhỏ. Khi ấy tôi chỉ biết gào khóc thật lớn và gào cứu sự trợ giúp của bố mà thôi, và khi ấy ông cũng khá là ăn ý phối hợp với tôi cho nên tôi luôn được giảm nhẹ tội, nhưng “tội chết có thể miễn cưỡng còn tội sống thì khó tha” vì thế mà tôi phải đứng úp mặt vào tường 30 phút với khuôn mặt cũng không cam chịu cho lắm. Giờ đây trưởng thành rồi nhìn lại về kí ức thấy nó thật đẹp đẽ, đó là khoảng thời gian mà có lẽ ai cũng muốn quay về trải nghiệm thêm một lần trong đời. Nhưng ông trời rất công bằng với tất cả mọi người và cả về thời gian cũng vậy, cho nên tôi thường hay nói với mấy đứa em tôi rằng hãy tận hưởng cuộc sống khi còn là đứa trẻ, thoải mái, tự do vô tư yêu đời, còn sau này khi lớn lên ra ngoài xã hội không có ai yêu thương ta vô điều kiện hơn bố mẹ và cũng không ai giúp đỡ lúc khó khăn mà chỉ biết lủi thủi một mình ngậm đắng nuốt cay chịu đựng một mình.

Bố mẹ tôi nói tôi là một đứa rất cứng đầu bất kể xảy ra việc gì cũng không chịu mở lời chia sẻ với họ, cho nên bây giờ tuy là đã trưởng thành nhưng bố mẹ rất hay lo lắng về tôi. Đối với một người hướng nội như tôi thì tôi không quá thích việc chia s câu chuyện cuộc đời mình cho những người xung quanh bất kể là thân hay không thân bởi vì tôi đã quen như vy, tôi luôn tự tin rằng có thể xử lí mọi chuyện ổn thỏa trong tầm tay mà không cần sự giúp đỡ của người khác. Những năm tháng đầu ra thành phố lớn để học tập và làm việc đối với tôi đó là lúc mình khủng hoảng nhất, tôi không thể nào bắt kịp nhịp sống nơi đây, áp từ học tập, công việc lại cộng thêm việc không có quá nhiều người quen để dựa dẫm, tôi đã rơi vào cái bẫy tâm lí lạc  lõng của cuộc sống. Khi bố tôi gọi điện hỏi tôi “cuộc sống thế nào?” thì tôi vẫn tỉnh bơ và cứng đầu đáp: “Con ổn, cuộc sống nơi đây rất tốt không khác gì so với nhà mình, hơn nữa còn còn tìm được cho mình nhiều bạn mới”.

Vì để bố mẹ yên tâm về bản thân mình mà tôi đã nhắm mắt nói dối trắng trợn, nhưng thật ra trong thâm tâm mình tôi rất muốn về nhà và nói với bố mẹ là con chẳng ổn chút nào hết, ở cái nơi lạ lẫm này thì tôi mới nhận ra nhà là nhất, không có nơi đâu thoải mái như ở nhà mình và đặc biệt là có bố mẹ và các em ở bên cạnh.

Tôi vẫn rất nhớ cái hương vị món thịt kho tàu của mẹ, đã 2 năm rồi tôi chưa về nhà, thế nên tôi rất thèm những món mang hương vị của tuổi thơ mình. Mẹ tôi là người rất đảm đang, thật không nói quá khi đối với tôi mẹ là người phụ nữ đảm đang và mạnh mẽ nhất mà tôi từng thấy. Nhờ có bà mà tôi học được rất nhiều thứ hay ho cho cuộc sống sau này, tay nghề nấu ăn của tôi cũng chẳng kém cạnh mẹ là bao nhiêu nhưng cái hương vị món ăn mà mẹ làm ra thì nó rất đặc biệt, điển hình là món thịt kho tàu cho dù là tôi có bỏ ra tâm huyết bao nhiêu nhưng cũng không đạt tới trình độ tay nghề đề cho ra hương vị khiến người ta mê mẩn giống như món của mẹ được.

Mẹ luôn bảo tôi hãy luôn chú ý tới sức khỏe của mình, đừng bao giờ cũng luôn đặt công việc luôn hàng đầu. Chúng ta sinh ra là để tận hưởng và cảm nhận cuốc sống này, còn công việc chỉ là yếu tố thứ phụ trong cuộc đời của mỗi con người mà thôi. Tiền bạc trong thời đại này cũng rất quan trong đấy nhưng hãy biết cho nó một vị trí ưu tiên thích hợp, chúng ta không nên để đồng tiền đẫn dắt cuộc sống và tâm trạng của mình mà hãy biết làm chủ nó ngay từ đầu. Bởi vì cái khoảnh khắc khi ta nói lời tạm biệt với cuộc sống này thì tiền cũng trở nên vô nghĩa cho nên mỗi người trong chúng ta hãy biết sắp xếp cuộc sống của mình sao cho ý nghĩa và hiệu quả nhất.

Tết năm nay tôi quyết định sẽ xin nghỉ sớm hơn mọi năm để dành thời gian bên gia đình mình, bố mẹ tôi cũng đã có tuổi rồi cho nên tôi mong rằng mình sẽ cố gắng dành nhiều thời gian ở bên cạnh họ hơn nữa. Cả đời bố mẹ tôi rất vất vả, để nuôi được các con ăn học đầy đủ chẳng thua kém gì bạn bè đối với họ thật không dễ dàng gì, nhưng bố mẹ tôi luôn luôn cố gắng vì mái ấm gia đình mình, họ không muốn con cái phải thiệt thòi để rồi sau này phải khổ sở giống họ mà thay vào đó là có một tương lai sáng lạng hơn đỡ phải vất vả làm lụng chân tay.

Tôi vẫn nhớ rất rõ căn nhà ngày xưa của tôi, chúng được làm hoàn toàn từ tranh cho nên rất đỗi đơn sơ, mộc mạc, nhưng mỗi khi mưa to thì hay dột lắm, nước mưa từ những mái tranh nhỏ từng giọt vào chiếc giường mà chúng tôi nằm ngủ, khi ấy vì điều kiện không quá khá giả nên chỉ có một chiếc giường cả nhà cùng nằm chen chúc với nhau, nếu trời trở lạnh thì ngủ như vậy rất ấm áp nhưng khi mà thời tiết vào hè hay là mùa mưa thì nó lại là một câu chuyện khác. Đặc biệt là mùa mưa chỗ ngủ của bố tôi rất hay bị dột và thế là trong những đêm mưa ấy ông không thể nào chợp mắt mà thay vào đó là canh giức ngủ cho bọn tôi, vì ông luôn sợ nếu mưa to thì nước sẽ thấm vào chăn chiếu khiến chúng tôi cảm lạnh. Đó là một trong những kí ức sâu đậm mà tôi không thể tài nào quên được, vì thế mà lúc đó tôi tự hứa với bản thân phải thật thành công để cho bố mẹ cuộc sống tốt hơn.

Giờ đây tôi đã lớn, tôi đã có thể phụ giúp gia đình về mặt kinh tế, đó là điều khiến tôi rất tự hào về bản thân mình. Trước đây đồng nghiệp, bạn bè luôn hay nói tôi là đứa quá tham công tiếc việc, thật ra điều đó rất đúng với con người tôi lúc ấy, ở thời điểm đó tôi chỉ biết cố gắng không ngừng, phải làm sao vừa có thể đảm bảo cho tương lai của bản thân mà vừa có thể lo cho gia đình, những đứa em của tôi còn đang cái tuổi ăn, tuổi học, cái độ tuổi cần phải chu cấp mọi thứ. Có đôi lúc áp lực về mặt kinh tế khiến tôi rất mệt mỏi nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy nó là một điều gì quá phiền hà mà cảm thấy thật hạnh phúc vì bản thân có đủ năng lực lo cho cuộc sống của những người tôi yêu thương.

Đời người nhìn thì rất dài nhưng thực ra rất ngắn, vì vậy chúng ta hãy dành thời gian bên gia đình và người thân, bạn chẳng cần phải cố trở thành những người như thế này hay như thế kia trong xã hội vì trong mắt bố mẹ bạn là điều quý giá duy nhất mà cuộc sống ban tặng cho họ.

© Quỳnh Như - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Nhặt nhạnh ký ức tuổi thơ | Family Radio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

back to top