Phát thanh xúc cảm của bạn !

Trong hành trình trưởng thành của em luôn có anh

2022-11-27 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Từ đó, trong hành trình chinh phục con đường ước mơ của cô gái ấy luôn có hình bóng của chàng trai mà cô đem lòng yêu mến. Anh đã cùng cô trưởng thành, cùng cô trải qua những cung bậc cảm xúc của cuộc đời, dù cho có khó khăn hay giông bão thì anh vẫn luôn nắm lấy tay cô không rời nguyện cùng cô trải qua đắng cay của cuộc đời.

***

Người ta thường nói những cô gái ở độ tuổi 18 là những cô gái mang trong mình những ước ao, khát vọng to lớn đối với thế giới xung quanh, giống như cây hoa mặt trời cố vươn mình, len lỏi qua khóm cỏ dại đón những tia nắng ấm áp lúc ban mai. 

Cô gái của chúng ta cũng vậy, một cô gái luôn tự lập và nỗ lực không ngừng, một cô gái khiến người ta phải yêu thương từ cái nhìn đầu tiên bởi vì vẻ ngoài rất đỗi ngây thơ, trong trẻo pha lẫn chút mộc mạc, thật thà. Nhưng với vẻ ngoài đó thì đâu ai biết được ước mơ trong em là trở thành một người chiến sĩ công an nhân dân, một người lính cách mạng trong thời bình giống như bố của em vậy. 

Cô gái nhỏ của chúng ta rất thần tượng bố của mình và đối với em thì bố là tất cả, bố luôn là người thấu hiểu cho mọi hành động và suy nghĩ của em, bố luôn là người đồng hành cùng em trên chuyến tàu của sự trưởng thành, cho nên đối với cô gái ấy thì bố giống như một vị thần thoại Hy Lạp đến từ thời đại cổ xưa vậy. Và mong muốn lớn nhất của cuộc đời em là được chụp với bố một tấm hình trong ngày lễ trưởng thành năm 18 tuổi, bởi vì tình chất nghề nghiệp của mình cho nên bố luôn rất bận, mỗi lần có nhiệm vụ đột xuất là hai bố con chẳng mấy khi có thời gian để gặp mặt tạm biệt lẫn nhau và mỗi lần như vậy là hai bố con xa nhau tầm vài tháng, nhìn những tấm ảnh ít ỏi chụp chung của hai người, cô gái thầm than thở trong lòng rằng có cơ hội thì sẽ chụp chung với bố thật nhiều bức ảnh đẹp để trang trí lên bức tường trong phòng của mình. 

tri_ki_1

Nhưng có lẽ ông trời đã xem nhẹ mong muốn của em, năm em 17 tuổi, trong một lần làm nhiệm vụ bố đã hy sinh cùng với 2 người đồng đội của mình, bố đã không để đồng đội của mình phải cô đơn mà cố nắm lấy tay họ đến giây phút cuối cùng nhưng bố đâu biết được trái tim của em và mẹ cũng rất đau, từ giây phút ấy trở đi thì em và mẹ cũng trở thành những con người cô độc vì thiếu hình bóng và hơi thở của bố. Cho nên đến năm 18 tuổi em đã xác định được ước mơ của mình rằng sẽ nối nghiệp bố, sẽ hoàn thành những mong ước dang dở mà bố chưa thực hiện được, điều đó làm mẹ rất phản đối, bà đã khóc rất nhiều, đau đớn rất nhiều. 

Nhưng sâu tận cùng, thì bà vẫn luôn ủng hộ mọi con đường mà cô bé chọn nhưng chỉ vì vết sẹo năm ấy quá lớn đã để lại một bóng ma tâm lý đối với mẹ của em, nó đã trở thành một vết sẹo ăn sâu vào trái tim của một người vợ, giống như một căn bệnh nan y vô hình vậy chỉ cần chúng ta chạm nhẹ vào vết thương ấy thôi thì nó cũng đã đau rất âm ỉ rồi. Vì vậy mà đối với cô gái của chúng ta, em thương mẹ rất nhiều và luôn tự hứa với bản thân sẽ trở thành một cô gái mạnh mẽ giống như bố vậy để bảo vệ và che chở cho mẹ và mái ấm gia đình của mình.

Năm 18 tuổi trong một lần theo đoàn tình nguyện của trường mình đến thăm làng trẻ mồ côi ở Hà Nội, cô gái ấy đã cảm nhận được sự rung động của trái tim mình, có lẽ cô đã tìm được tình yêu định mệnh trong cuộc đời của mình chăng? Một chàng trai không quá tuấn tú nhưng mang trong mình sự khí khái của một người đàn ông ở độ tuổi trưởng thành, từng cử chỉ, hay là ánh mắt cho thấy được anh ấy là một người rất yêu thương trẻ con. 

Những đứa trẻ ríu rít xung quanh, đứa thì đòi anh bế, đứa thì đòi anh kể chuyện, đứa thì hờn dỗi vì bị đám bạn chèn ra phía sau vì thân hình có  chút nhỏ nhắn của mình. Bức tranh ấy quả thật rất đẹp và hài hòa, nó đẹp đến nỗi không ai dám tiến lên quấy rầy mà chỉ dám đứng từ xa quan sát, cô gái cũng vậy, em lục từ chiếc ba lô mang sau lưng của mình lấy ra một chiếc máy ảnh màu hồng xinh xắn để lưu lại kỉ niệm thật là đáng giá này. 

tri_ki

Qua ống kính của máy ảnh, em thấy chàng trai ấy nở nụ cười thật tươi về phía mình, không biết đó là thật hay chỉ là ảo giác của mình, cho đến khi chụp xong bức ảnh ấy thì trái tim của em vẫn còn đập rất nhanh, giơ tay lên cảm nhận thì em thầm cảm thán “ôi thôi, xong rồi, có khi nào nó đập tới mức hỏng luôn không”.

- Này, cô nhóc. Một giọng nói trầm ấm vang lên khiến em giật thót mình và đánh rơi chiếc máy ảnh trong tay. Và rồi chàng trai ấy tiến lại gần cúi người xuống nhặt chiếc máy ảnh ấy lên, anh ấy nhìn thấy tấm ảnh trong ấy thì nở một nụ cười khó hiểu khiến cho cô gái không thể nào nắm bắt được rằng anh ấy cảm thấy đang tức giận hay là đang vui khi mình bị chụp lén.

Kể từ lần gặp gỡ ấy thì chàng trai với nụ cười tỏa nắng đó đã dần bén rễ trong trái tim cô gái của chúng ta. Em thật sự không hiểu đó chỉ là rung động nhất thời hay thật sự là nhất kiến chung tình giống như trong vài câu chuyện tiểu thuyết mà em đọc được trên mạng mà em chỉ biết rằng chàng trai ấy mang lại cho em một cảm giác rất đỗi bình yên và em cũng hiểu ra rằng vì sao những đứa trẻ con lại yêu thích anh ấy đến vậy. Và rồi trong trái tim của cô gái năm 18 tuổi ấy chứa đựng hình bóng một chàng trai, một chàng trai tuy rất xa lạ nhưng lại mang đến cho em cảm giác được vỗ về và bảo vệ, có lẽ em đã say đắm nụ cười năm ấy mất rồi.

Duyên phận thật sự là một điều rất diệu kì, nó nối liền số phận của hai con người hoàn toàn xa lạ đến với nhau, nó khiến chúng ta phải cảm thán rằng trên cuộc đời này không có gì là không thể hay nói một cách khác cuộc đời của mỗi con người là một vở kịch không tên mà người diễn viên như chúng ta phải cố chạy theo từng tiết tấu và nhịp điệu, nó dẫn dắt cảm xúc của mỗi người theo một vòng quay không có tuần hoàn và chu kì, chỉ giây trước thôi bạn còn đang vui vẻ hạnh phúc thì giây sau có thể đau khổ sẽ ấp tới khiến cho bạn trở tay không kịp, nhưng bạn nguyện đắm chìm vào dẫu biết rằng sau này có thể sẽ bị thương tổn đẩy mình.

tri_ki_4

Có lẽ sợi dây tơ hồng của Nguyệt lão đã se duyên cho cô gái và chàng trai của chúng ta chăng? Cô lại một lần nữa gặp mặt anh nhưng lại ở trong một hoàn cảnh khác mà hai người không bao giờ ngờ tới. 

Anh vẫn phong độ như ngày nào nhưng dường như nghiêm túc hơn trước rất nhiều khi khoác lên mình bộ độ của người lính cứu hỏa và trên khuôn mặt ấy không còn nở nụ cười như ngày nào mà thay vào đó là sự lạnh nhạt, thờ ơ trước nguy hiểm trước cái chết cận kề mỗi khi làm nhiệm vụ. 

Thời gian bỗng ngưng đọng trong giây phút ấy, mắt cô gái chợt đỏ hoe, đầu óc thì trống rỗng, bên tai vang lên những âm thanh lộn xộn, cô không biết rằng bây giờ mình nên có hành động gì tiếp theo đây thì bỗng nghe thấy chàng trai ấy chợt lên tiếng.

- Đưa tay đây.

 Cô gái giống như một cỗ máy móc chỉ biết làm theo lời chỉ dẫn của anh, cho tới khi mình được đưa tới chỗ an toàn thì em vẫn chưa hình dung được vấn đề gì vừa xảy ra đối với mình mà em chỉ biết rằng khi nghe thấy tiếng chuông báo cháy của trường vang lên thì em cùng các bạn chạy ra khỏi phòng học, nhưng vì lớp học nằm trên tầng cao nhất cho nên em và các bạn ngẫu nhiên trở thành những người cuối cùng chưa thoát khỏi được tòa nhà đang bốc cháy và rồi ngọn lửa bùng lên nó thiêu rụi chiếc cầu thang ở tầng 2, em cùng một số người bạn của mình bị mắc kẹt ở đấy.

hanh_phuc

- Ngốc rồi sao? Giọng nói hồi nãy lại vang lên. Cô chỉ thấy anh ấy cười với mình, một nụ cười thật  ấm áp. Bỗng dưng giờ phút này cô muốn được khóc thật lớn, nghĩ là làm cô đã òa lên khóc giống như một đứa trẻ, khóc thật lớn để giải tỏa những cảm xúc tiêu cực, những đau khổ mà mình đã kìm nén bấy lâu nay.

- Em thật chẳng khác nào những đứa trẻ con mà anh từng thấy. Anh bỗng tiến lại gần và ôm cô gái vào lòng, chàng trai ấy không hề nói thêm một lời an ủi nào nhưng dường như đối với cô gái thì vòng tay ấm áp của anh là quá đủ rồi. Nó giống như một bàn tay vô hình đang vuốt ve và vỗ về trái tim đầy những tổn thương của cô gái.

- Không phải ước mơ của em là trở thành người chiến sĩ công an nhân dân sao, cho nên hãy mạnh mẽ lên giống như bố của em vậy.

- Sao anh biết được vậy ạ>

Cô gái trả lời

- Bí mật.

Anh đáp.

- Nhưng em sợ mình sẽ không có đủ dũng khí.

- Anh sẽ giúp em.- Anh vừa hứa vừa nở nụ cười đảm bảo thật tươi.

hanh_phcu_7

Từ đó, trong hành trình chinh phục con đường ước mơ của cô gái ấy luôn có hình bóng của chàng trai mà cô đem lòng yêu mến. Anh đã cùng cô trưởng thành, cùng cô trải qua những cung bậc cảm xúc của cuộc đời, dù cho có khó khăn hay giông bão thì anh vẫn luôn nắm lấy tay cô không rời nguyện cùng cô trải qua đắng cay của cuộc đời.

Sau này khi cô gái đã trưởng thành, cô mạnh dạn hỏi anh ‘Vì sao lúc ấy anh lại tình nguyện ở bên cạnh một cô nhóc 18 tuổi chưa trải sự đời giống như em” thì anh đã trả lời một cách ngắn gọn “Có lẽ duyên phận đã kéo chúng ta lại với nhau”

“Vâng, có lẽ trước đây mình đến với nhau là do duyên phận nhưng sau này thì em lại tin rằng chính sự đồng điệu trong tình yêu đã đưa chúng ta đến chặng đường không chỉ hôm nay mà còn cả tương lai phía trước nữa, cảm ơn anh đã đồng hành cùng em trong suốt thời gian qua và mong rằng trong tương lai sắp tới cuộc đời em luôn có anh ở bên”.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn                                 

Xem thêm: Cuối cùng em cũng có thể bước qua quá khứ để hạnh phúc rồi

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top