Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đừng kết thúc, em nhé!

2024-09-06 19:10

Tác giả: Mỹ Ý


blogradio.vn - Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.

***

Trong lúc từ trường chạy về nhà, mình bất chợt gặp một cơn mưa tuôn đến. Mưa tháng 7, chẳng hề nhân nhượng với ai. Vội vã. Đột ngột. Vẫn như thói quen, mình tấp vào Yên, một góc cà phê nhỏ quá đỗi quen thuộc với mình. Yên không quá lớn, cũng chẳng có thức uống gì đặc biệt, chỉ đơn giản, Yên với mình là một nơi vô cùng gần gũi và thân thương. Tầng hai, ban công, hướng ra con hẻm nhỏ, tách bạc xu, và chiếc laptop. Mình yên vị và tiếp tục công việc còn dang dở dưới tiếng “tách tách” rơi, cùng chút se lạnh thỉnh thoảng ghé ngang.

“Nếu lần này thất bại nữa, con về, mẹ ạ!”

“Ừa, không sao hết, cố lên nhé…”

“Ting… ting…”

Tiếng khóc nấc. Tiếng khuấy nhẹ cốc đen đá. Tiếng mở tài liệu hết trang này đến trang khác.

Một cô gái trẻ, chạc đôi mươi với mái tóc dài đen láy xõa xuống, áo phông quần túi hộp. Không có gì quá đặc biệt. Nhưng cuộc trò chuyện của em và những việc sau đó khiến mình vô cùng bận tâm. Kết thúc cuộc gọi về với mẹ, mình thấy em khóc, không to đâu nhưng đủ khiến người gần đó hiểu rằng, em đang gặp điều gì. Ngồi được một lát, mình thấy em đứng lên, tiến lại Góc Tâm Tình, một điểm vô cùng đặc biệt ở Yên. Chỉ đơn giản là một chiếc bảng gỗ đã cũ, ướm màu thời gian cùng vài chiếc bút bi và đôi sấp giấy notes. Nhưng nó đã ở đó, lâu lắm rồi, trước cả khi lần đầu mình đến Yên. Đơn giản thế thôi, ấy thế mà góc nhỏ ấy đã giúp đỡ được rất nhiều bạn trẻ với những nỗi lo toan lớn, nhỏ. Mình cũng từng ghé ngang Góc Tâm Tình, nhưng chỉ dăm ba lần và cũng chẳng để ý nhiều.

Em ghé ngang, viết đâu đó vài dòng rồi rời đi. Một lát, trời cũng tạnh mưa, mình thu dọn ra về. Chân bước ngang, nhưng điều gì đó khiến mình phải dừng lại một nhịp. Mình đưa mắt sang bảng gỗ, mảnh giấy nhỏ của em đập vào mắt mình, rất ngang tầm. Bên trên có vài chỗ hơi nhòe mực.

“Chào Yên, Chào An Hạ, nốt lần này thôi, hứa nhé…

Tôi mệt rồi, cũng chẳng muốn cố nữa, tôi bất lực trước cái cảnh bản thân cứ hết lần này đến lần khác lại thất bại, tiền học phí cao quá, nhưng tôi cũng cố mà, tôi chưa muốn từ bỏ bây giờ đâu. Bố nhậu say, ông lại đánh mẹ, bằng đầu chiếc thắt lưng sắt ấy, thứ mà chính tay mẹ tôi mua để làm quà cho ông. Tôi ghét cảnh nhìn mẹ ôm đầu chịu trận, chấp nhận việc từng đợt đau đến khóc nấc vang lên. Vết rạch trên cổ tay tôi đã nhiều hơn rồi, cũng không còn thấy đau nữa, nhưng tôi mệt. Tệ thật khi nghĩ đến cảm giác thất bại nhỉ? Cũng tệ thật khi nếu lần học bng này tôi lại thua. Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình. Tôi muốn thay đổi, muốn có một cuộc sống tốt hơn! Cảm ơn Yên vì đã lắng nghe, chúc bạn ngày mới tốt lành.

An Hạ”

Tim mình quặng lại một nhịp, đau thấu. Từng dòng từng dòng một khiến mình xé lòng. Đến lúc này thì mình hiểu vì sao mảnh giấy đâu đó vài chỗ nhòe đi. Mình đứng lặng ở đó. Thật lâu. Tiếng mưa lất phất trên mái tôn, tiếng xe chạy ngang con hẻm, tiếng nhạc acoustic của Yên. Như một đoạn phim ngắn cắt ngang tâm trí tôi, nó khiến tôi không còn chút tâm tư nào cho các việc khác. Tôi thương em, thương cả sự nỗ lực, cố gắng của em. Thương cho sự tử tế của em từ những dòng cuối thư. Thương cho hoàn cảnh nơi em. Thương vì sự nhẫn nhịn, nhịn nhục để cố gắng ôm ấp, bảo vệ hai từ “Gia đình” từ người mẹ đáng thương. Và thương, cho sự gắng gượng, chống chọi và can trường của em trước hoàn cảnh, thử thách ở cái nơi Sài Gòn lắm bộn bề này. Mình hiểu, và mình đau, vì đâu đó của nhiều năm về trước, mình cũng từng là thế. Hơn hết, mình cũng từ tỉnh lẻ tại miền Tây, len lỏi lên nơi xa hoa này, để tìm cơ hội cho chính mình, nhưng may thay, mình thành công đôi chút. Nhưng hành trình ấy cho mình hiểu rằng, ngoài kia, vẫn còn rất nhiều bạn trẻ vẫn đang chênh vênh, lo lắng cho con đường tương lai của chính mình. Hành trình, tìm lấy tuổi trẻ, lấy thanh xuân để ôm ấp tuổi thơ của bản thân. An Hạ, cái tên ấy thật đẹp, nhưng sao cuộc đời em nó chẳng đẹp được đến vậy, cũng chẳng an yên, chẳng tươi đẹp, hoài niệm như cái nắng hạ.

Xé một mảnh giấy. Đặt túi đồ sang cạnh. Mở bút. Viết.

Cũng chẳng biết sẽ viết gì, nhưng mình muốn gửi lại đây chút lời, nhờ mưa, nhờ gió mang đến em.

“Gửi em, cô gái của sự can trường.

Ngoài kia còn rất nhiều cơ hội, còn rất nhiều câu chuyện chờ em mở ra. Ngoài kia vẫn đang đợi em làm lại cuộc đời, vẫn đang chờ em, chờ ngày em cất cao tiếng hát trong sự vui sướng và niềm tự hào. Em vất vả rồi, lao tâm cũng nhiều nữa. Nhưng em à, đời đâu bao giờ êm đềm và nhẹ nhàng với ai em nhỉ. Em giỏi lắm luôn, em dám nghĩ, dám làm và còn làm tốt nữa. Em sợ thôi chứ nó chưa xảy ra mà, em cứ làm, cứ cố hết mình thôi để sau em nhìn lại biết ơn mình đã cố gắng. Điều tồi tệ nhất là em ân hận chứ không phải em đã rất nỗ lực mà không đạt được thứ mình muốn. Khóc đi em, nhưng vừa đủ thôi, khóc đủ trôi đi hết mệt mỏi là được, khóc xong rồi mình cùng nhau cố gắng tiếp em nhé. Hãy để giọt nước mắt cuối cùng dành cho vinh quanh và chiến thắng. Nếu đích đến của em là mặt trăng, nếu có lạc cũng là lạc giữa những vì sao. Nhớ đó, và nếu được, dẫu thế nào, mong em… đừng kết thúc hôm nay.

Thương. Ôm.”

Trời đã tối hẳn, chạy trên đường nhưng khóe mắt mình cũng chạy theo, từng dòng một. Mưa đã tạnh, nhưng lòng mình vẫn chưa thể tạnh. Sài Gòn với mình là hoài bão, là mơ ước, là rất nhiều nhiệt huyết và tâm tư của tuổi trẻ, nơi mình từng vắt kiệt đến những nỗ lực cuối cùng, chấp nhận đánh đổi cả sức khỏe và nhiều thứ nữa. Xa hoa. Sầm uất. Nhộn nhịp. Nhưng đâu đó vẫn chất chứa rất nhiều mảnh lưới, đã, đang và sắp ra khơi cần đan lại vì từng đợt vồ vập của sóng… Hành trình của những kẻ nhờ biển, tìm lấy thanh xuân của chính mình.

© Mỹ Ý - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Nếu Là Định Mệnh Sẽ Tìm Về Bên Nhau | Radio Tình Yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

back to top