Đã bao lâu rồi bạn không bên cạnh mẹ?
2021-12-04 01:20
Tác giả:
Mỹ Ý
blogradio.vn - “Đã bao lâu rồi bạn chưa ở cạnh mẹ?”. Có thế sẽ có bạn bảo rằng 1 giờ, 2 giờ hay một ngày. Nhưng đâu đó vẫn có rất nhiều người không bên cạnh mẹ mình nhiều năm, dù là ở xa hay chung nhà. Nếu bạn đang ở bên mẹ hãy đến bên và ôm mẹ mình một cái, không cần làm gì cả, chỉ thế là đủ rồi, hãy cảm nhận khoảng thời gian ấy, trân quý từng chút một. Còn nếu bạn đang ở xa, hãy sắp xếp thì giờ quay về với mẹ sớm nhất nhé.
***
Hãy một lần kể về mẹ của bạn, tôi trước nhé. Mẹ tôi, một người phụ nữ bình thường như bao người, một giáo viên của trường cấp ba tại một thành phố nhỏ ít ai biết đến. Mẹ tôi đơn giản đến lạ, nhưng cái mà tôi tin chắc và biết rõ rằng mẹ tôi hơn hết những người phụ nữ ngoài kia chính là tình yêu dành cho tôi.
Cuộc đời này có lắm lúc khó khăn vất vả, gian nan cũng chẳng thiếu, Thượng đế trao tặng cho chúng ta buồn vui, hạnh phúc, cũng lắm khổ đau nhưng điều mà tôi trân quý nhất, cảm tạ nhiều nhất với người là đã cho tôi được làm con của mẹ. Một người mẹ, một người bạn, một nơi chia sẻ, một vòng tay ấm áp, một nơi để tôi vùi mình vào, thân thương, hiền dịu.
“Mẹ ơi” chả hiểu từ bao giờ tiếng gọi ấy đã quen thuộc với tôi đến mức mỗi sáng thức dậy tôi đã cất to giọng lên để gọi. Đôi khi chính bản thân tôi cũng chả hiểu vì sao cứ gọi mẹ, chắc có lẽ là quen miệng hay do nó đã đi sâu vào tâm trí, đến đôi lúc dù không làm gì vẫn vô thức cất lên. Tiếng gọi mà cho dù có ở nơi đâu, có làm việc gì tôi vẫn tự hào khi nhắc đến.
Dường như đã từ rất lâu rồi, tôi luôn muốn gọi mẹ mỗi ngày, không phải vì nhờ vả hay trò chuyện, chỉ đơn giản là chả hiểu như nào nhưng khi tôi gọi mẹ lại thấy rất vui trong lòng. Tôi gọi mẹ nhiều đến nỗi đôi lúc mẹ hay mắng vu vơ với tôi “Chả lẽ một ngày con không gọi mẹ không được à?” Những lúc ấy tôi chỉ cười trừ cho qua, như mẹ nào biết rằng, với tôi, có lẽ câu trả lời sẽ luôn là không thể.
Mẹ tôi không quá hoàn hảo, cũng không xuất sắc là mấy, nhưng với tôi mẹ đẹp theo một nét riêng, một cái gì đó rất Việt và rất đúng là mẹ. Không kiêu sa, không hoa mỹ chỉ đơn giản nhưng đủ tạo được sức hút cho người khác.
Tôi yêu tất cả về mẹ tôi, vẻ đẹp hiền dịu, chẳng cần son phấn nhưng lại hoàn hảo lạ thường. Tôi yêu nụ cười của mẹ, nụ cười ấy dường như luôn là nguồn động lực cho tôi sớm mai phải cố gắng nhiều hơn nữa, phải phấn đấu hơn, không bỏ cuộc để giữ cho nụ cười trên môi mẹ không tắt, vì chính bản thân tôi tự hiểu rằng, khi mẹ tôi vui chính tôi cũng một phần được hưởng sự vui vẻ ấy.
Nụ cười của mẹ theo tôi suốt hành trình khôn lớn. Khi tôi vui, nụ cười ấy tỏa sáng, rực rỡ, hé lộ đâu đó má lúm. Khi tôi buồn, nụ cười ấy nhẹ nhàng nhưng lại hiền dịu không phải nụ cười của buồn bã mà là động viên. Khi tôi điểm kém, dường như là lúc nụ cười ấy dần tắt hẳn, mẹ vẫn cố nở nụ cười, nhưng tôi biết đâu đó không phải là sự thất vọng mà là khích lệ. Bởi thế, với tôi nụ cười của mẹ vô cùng quan trọng nó giúp tôi biết được rằng mỗi sớm thức dậy tôi đang nỗ lực vì ai, vì điều gì.
Ngày còn bé, tôi hay nghĩ về một câu hỏi “Nếu một mai mẹ rời xa tôi sẽ như thế nào?” Những lần như thế tôi đều khóc, vì tôi sợ, tôi sợ một mai thật sự điều ấy sẽ xảy ra. Lớn thêm tí tuổi, tôi nhận thức được rằng chắc chắn ngày ấy sẽ đến, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Chỉ là trước sau sẽ phải đối mặt.
Tôi cũng tự biết một điều, bánh xe thời gian thì không thương xót ai cả, nó cũng chẳng chờ đợi người nào, nó sẽ quay, không phải chậm rãi mà là rất nhanh, luân chuyển theo đúng quỹ đạo của tạo hóa, theo đúng sứ mệnh nó được trao ban. Tôi đã thôi không còn rơi nước mắt nữa, tôi hiểu và cũng không còn nghĩ về câu hỏi trước đây. Tôi biết giờ đây tôi phải làm gì, việc duy nhất tôi có thể là trân quý, trân quý hơn thời gian bên cạnh mẹ, quan tâm đến cảm xúc của mẹ nhiều hơn, không làm mẹ buồn phiền vì bản thân nữa.
Tôi giờ đây đã không còn bé, đã không còn là đứa con nhỏ ngày nào được say giấc trong vòng tay mẹ, đã không còn vô tư cười đùa nữa. Tôi biết một mai có ngày tôi sẽ buông tay mẹ, để bước ra thế giới ngoài kia. Nơi xã hội đầy chông gai, thử thách, nhưng tôi mong khi tôi quá mỏi mệt, quá gian nan, khi quay đầu lại vẫn còn đó vòng tay mẹ, ôm ấp tôi như thuở nào, mỉm cười chia sẻ với tôi.
Tôi biết tôi còn may mắn hơn nhiều mảnh đời ngoài kia, vì tôi còn có mẹ, được mẹ chăm lo, thương yêu. Những bạn đã đọc đến đây, nếu bạn vẫn còn mẹ hãy nhớ rằng người sinh ra ta và yêu thương ta vô bờ bến không ai khác là mẹ, người ở bên cạnh chăm sóc lúc ta đau ốm, bệnh vặt cũng là mẹ.
“Đã bao lâu rồi bạn chưa ở cạnh mẹ?”. Có thế sẽ có bạn bảo rằng 1 giờ, 2 giờ hay một ngày. Nhưng đâu đó vẫn có rất nhiều người không bên cạnh mẹ mình nhiều năm, dù là ở xa hay chung nhà. Nếu bạn đang ở bên mẹ hãy đến bên và ôm mẹ mình một cái, không cần làm gì cả, chỉ thế là đủ rồi, hãy cảm nhận khoảng thời gian ấy, trân quý từng chút một. Còn nếu bạn đang ở xa, hãy sắp xếp thì giờ quay về với mẹ sớm nhất nhé. Hãy nhớ rằng, đồng tiền bạn có thể kiếm lại nhưng thời gian thì không đâu. Đừng để đến sau cùng mới hối hận vì đã bỏ lỡ quá nhiều, bạn nhé.
“Bước ra dòng đời gian nan vất vả
Sau tất cả chỉ mẹ là thương con
Người quan tâm, lo lắng từng chút một
Vui hay buồn đều có mẹ kề bên”.
© Mỹ Ý - blogradio.vn
Xem thêm: Không điều gì quý giá hơn hai tiếng “gia đình”
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.












