Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đôi chân của mẹ

2016-06-06 01:27

Tác giả:


blogradio.vn - Tối tối, mẹ chở Nhi trên chiếc xe đạp đi hơn 5 cây số lên phố huyện lấy các mặt hàng bánh kẹo. Trên đường về trăng sáng lắm, ánh điện lấp lánh sau rặng dừa cứ xa dần, xa dần, Nhi sợ mẹ mệt nên vừa ôm mẹ Nhi vừa hát để mẹ hết buồn. Ôm chặt mẹ Nhi bắt đầu nhớ hương mồ hôi từ lưng áo mẹ, hương thơm ngọt ngào của tuổi thơ Nhi.

***

Đang ngồi học bài thì Nhi thấy ngoài xóm trọ hò reo inh ỏi, đám trẻ con đang đi theo một người đàn bà ăn xin, dáng đi khập khiễng. Chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô chủ trọ đã chạy ra mắng đám trẻ, cho người đàn bà ấy lon gạo, dáng đi ấy khuất xa dần, mắt Nhi nhòe nước tự lúc nào…

“Ê, chân mẹ mày sao vậy?”

“Mẹ mày có cõng mày được không đó?”


Ngày còn bé, những lúc nghe bạn bè hỏi thế Nhi ức lắm, trong trí óc non nớt của Nhi mẹ luôn đẹp, chưa bao giờ Nhi nghĩ về đôi chân không hoàn hảo của mẹ và buồn về điều đó. Chỉ tức đám bạn không có gì để trêu chọc nên lôi khuyết điểm của mẹ Nhi ra làm trò mỗi lần thấy Nhi đi học một mình.

Ba bỏ hai mẹ con khi Nhi tròn ba tháng tuổi, mẹ và ngoại thương Nhi lắm, sợ Nhi mặc cảm nên dành hết tình yêu thương về Nhi. Ngày sinh Nhi, mọi người sợ mẹ yếu không có sức nhưng mẹ đã chịu đựng quặn thắt cơn đau một mình, và mẹ vui thật vui khi Nhi là đứa trẻ khỏe mạnh, với mẹ, Nhi là một món quà tạo hóa đã bù đắp cho khiếm khuyết của mẹ. Mẹ chăm Nhi từng chút một, cho đến ngày ba muốn đưa Nhi về cùng ba thì mẹ nhất quyết không đồng ý, mẹ quyết định ở một mình nuôi Nhi, không đi bước nữa sợ Nhi sẽ khổ.

Đôi chân của mẹ

Quần áo mới của Nhi là từ đôi chân mẹ đạp máy may mỗi tối, may rất tỉ mẫn, mỗi lần đi chợ về mẹ đều mua một món quà cho Nhi như con tò he hình chú heo hồng hồng ngộ nghĩnh, mẹ còn tự đóng những hộp gỗ nhỏ để Nhi chơi xếp hình. Nhưng mẹ còn bận, vì vậy mà từ ngày học lớp hai Nhi đã bắt đầu một mình đi đến lớp, làm bạn với cỏ cây. Mỗi lần tan trường Nhi thường về rất muộn để không nhìn thấy bạn bè mình được ba mẹ đón, Nhi ước gì mình được ba đưa đến trường, dù chỉ một lần trong đời nhưng đó chỉ là mơ ước thôi, vì Nhi chỉ có mẹ. Nhi thương mẹ lắm, mẹ bị sốt bại liệt từ ngày 3 tuổi nên chân trái mẹ nhỏ hơn bình thường, đi lại hơi khó khăn nhưng Nhi rất thương đôi chân ấy, đôi chân đã dắt Nhi đi học những ngày Nhi khóc không chịu đi mẫu giáo, vừa đi mẹ vừa kể cho Nhi nghe những điều rất thú vị về chữ số, về hình vẽ, về hộp bút chì màu. Đôi chân ấy đã cõng Nhi trong những đêm mưa đi đến cuối xóm để xem những bộ phim trắng đen, để Nhi biết cuộc sống còn có những điều huyền ảo thiện thắng ác như Tây Du Ký, sẽ luôn có công bằng như Bao Thanh Thiên, và bao nhiêu điều thú vị nữa …

Ba rời xa mẹ con Nhi cũng vì bà nội không thích mẹ, không thích đôi chân của mẹ, sao bà nội không nhận ra đôi chân ấy cứng cỏi biết bao khi mẹ đã dẫn Nhi vượt hơn ngàn cây số về quê nội để tìm ba? Sao bà không thấy đôi chân ấy vẫn chịu đựng cái rét xứ Bắc cắt da khi nhìn thấy ba đi cùng người phụ nữ khác, và chắc bà không biết đôi chân ấy chỉ không đứng vững được ngày ba và người lạ nên đôi, những điều ấy chỉ có Nhi biết thôi.

Ôm Nhi vào lòng, nước mắt mẹ ướt đẫm lưng áo Nhi, nóng hổi. Nhi dặn lòng mình phải cùng mẹ bước tiếp mà không có ba, cùng mẹ sống thật vui vẻ để đôi chân mẹ đừng ngã quỵ thêm một lần nào nữa. Cũng vì đôi chân của mẹ mà cả gia đình ba không đồng ý cho ba ở cùng mẹ con Nhi. Bà nội muốn bắt Nhi về với bà, bảo mẹ không đủ sức khỏe để nuôi Nhi. Đêm đó mẹ khóc nhiều lắm, và mẹ đã quyết định ôm Nhi về ở cùng ngoại. Đã bao lần Nhi nhớ lại hình ảnh mẹ, trong đêm mùa đông buốt giá, mẹ khập khiễng bế Nhi rời xa ba, xa gia đình nội. Nhi biết, bên trong thân hình nhỏ nhắn không hoàn hảo của mẹ, là một trái tim mãnh liệt vô cùng.

Từ đó, Nhi cố gắng học thật tốt và hoàn thành những việc được mẹ giao, đi học về Nhi tự mình tìm cơm được mẹ ủ trong chăn cho ấm ăn qua trưa. Mẹ với ngoại giờ còn đang chịu đựng cái nắng giữa đồi rẫy, nhặt nhạnh những hạt cà phê còn sót lại sau mùa thu hoạch, bát cơm Nhi ăn, quần áo Nhi mặc đều từ sự cần mẫn ấy.

Đôi chân của mẹ

Hết mùa cà phê, mỗi sáng sớm, mẹ lại chuẩn bị lưới đi kéo cá, tép ngoài ao. Tiếng lạch cạch làm Nhi tỉnh giấc, tiếng mẹ đi ủng lộp cộp những bước không đều nhau cứ xa dần, văng vẳng vào giấc ngủ chập chờn của Nhi. Hết mùa nước dâng, Nhi phụ mẹ bán hàng trước cổng trường trên chiếc xe lưu động. Tối tối, mẹ chở Nhi trên chiếc xe đạp đi hơn 5 cây số lên phố huyện lấy các mặt hàng bánh kẹo. Trên đường về trăng sáng lắm, ánh điện lấp lánh sau rặng dừa cứ xa dần, xa dần, Nhi sợ mẹ mệt nên vừa ôm mẹ Nhi vừa hát để mẹ hết buồn. Ôm chặt mẹ Nhi bắt đầu nhớ hương mồ hôi từ lưng áo mẹ, hương thơm ngọt ngào của tuổi thơ Nhi.

Nhưng có lúc mẹ cũng đánh đòn và phạt Nhi vì Nhi giống ba từ ngoại hình đến dáng đi. Mỗi lần mẹ giận ba hay có ai đó vừa ở quê ra kể những chuyện về ba và dì, kể rằng Nhi đã có thêm em trai thì Nhi sẽ bị đòn. Nhi biết mẹ buồn, nên Nhi chịu trận, Nhi không khóc, cũng không chạy. Mẹ đánh đòn, xong rồi mẹ khóc, nức nở và oán thương.

Vừa xoa dầu vào những vết thương trên da mẹ vừa hỏi:

“Sao con không chạy đi?”

Lúc này vết thương mới bắt đầu xót, Nhi khóc nấc nhưng vẫn ôm mẹ trả lời:

“Nhi…mà mà…chạy thì…thì…mẹ đuổi theo mỏi chân làm sao?”


Một lần mẹ nhận được thư ba, mẹ khóc nhiều, ngoại cũng khóc, Nhi không hiểu chuyện gì chỉ biết đứng nhìn. Rồi Nhi đến bên mẹ, ôm đôi chân mẹ, Nhi nói sẽ luôn ở bên mẹ, Nhi nói thật mà, không xa mẹ đâu. Lúc ấy mẹ sao hiền đến thế, mẹ còn khóc nhiều hơn Nhi mỗi lần bị đánh đòn nữa. Mãi sau này Nhi mới biết đó là lá đơn ba gửi vào để làm thủ tục ly hôn. Thì ra mẹ vẫn thương ba nhiều thế, vẫn khóc vì ba dù ba chẳng nhớ mẹ con Nhi, vẫn cố gắng nuôi Nhi khôn lớn đợi một ngày ba sẽ về bên mẹ, ngày ấy mẹ chờ lâu lắm, chờ mãi chờ mãi đến khi đôi chân đã yếu, gót chân chai sần theo thời gian…

Mẹ đẹp, trong mắt Nhi mẹ như một thiên thần. Chính vì lẽ đó mà nhiều người đàn ông tìm đến mẹ. Nhi sợ ai đó cướp mẹ đi. Những buổi chạng vạng Nhi ngồi bên hiên nhà cầm cây chổi lớn, hễ cứ có ai đến là Nhi can đảm đánh đuổi đi, hét lên thật to. Nghĩ lại Nhi thấy mình thật trẻ con, vì mẹ chẳng bao giờ bỏ rơi Nhi cả. Nhi đã cùng mẹ trải qua những tháng ngày chông chênh đó. Mẹ đã hi sinh cả tuổi xuân của mình để dành hết cho Nhi.

Đôi chân của mẹ

Ngày Nhi được chọn đi thi học sinh giỏi huyện, mẹ thức dậy rất sớm nấu xôi đậu đỏ, chuẩn bị xe đạp đưa Nhi đi thi. Mẹ vui lắm, cười tươi, mẹ thật là xinh. Sợ trễ giờ thi nên mẹ bảo Nhi cứ ngồi yên và đạp băng qua hai con dốc, bạn được chở bằng xe máy đi ngang qua vẫy vẫy tay chào, Nhi ôm mẹ nói:

“Khi nào Nhi có nhiều tiền Nhi mua xe máy là mẹ hết mệt ha mẹ”

Năm đó Nhi thi huyện đạt giải nhì, không phải dự thi tốt nghiệp mà được lên thẳng cấp hai. Mẹ tự hào ôm Nhi vào lòng.

Và còn biết bao nhiêu con đường, bao nhiêu gian truân mà đôi chân mẹ đã vượt qua để cho Nhi có một tuổi thơ ấm áp. Đôi bàn chân khập khễnh ấy cho Nhi biết yêu thương cuộc sống, cho Nhi biết khiếm khuyết đôi khi là sức mạnh để vững bước trên đường đời với đôi chân của chính mình. Những khi buồn, khi thấy mình cô đơn, khi tưởng chừng mình sẽ gục ngã, Nhi luôn nhớ đến hình ảnh mẹ, nhớ những âm thanh bước không đều từ đôi chân mẹ để đứng lên, để kiên cường hơn, để cảm ơn cuộc đời vì mình được làm con của mẹ…

Lau nước mắt, sao thấy vẫn ngây ngô như ngày thơ bé, Nhi tự cười với tuổi thơ mình. Trời chiều, giờ này chắc mẹ đang đạp từng vòng xe về trên con đường quen sau một ngày may gia công cách nhà chừng 3 cây số. Đông về rồi, Nhi lấy chiếc khăn len mẹ đan từ ngày Nhi xa nhà ra Hà Nội học quàng lên, ấm như hơi ấm mẹ những đêm mưa có sấm mẹ ôm chặt Nhi. Mẹ ơi mùa đông lạnh lắm, nhưng Nhi biết đông về để chào xuân, để Nhi được về bên mẹ, được úp mặt sau lưng áo mẹ để mùi mồ hôi thấm vào từng hơi thở Nhi, được ôm đôi chân mẹ như ngày còn ấu thơ.

Mẹ ơi, Nhi yêu đôi chân mẹ biết bao.

© Lâm Hạ - blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Cuộc đời không quá dài




Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ôm trọn một vòng tay

Ôm trọn một vòng tay

Chị cứ ngồi vậy mà ôm con trong lòng, chị nâng niu bàn tay đôi chân con, thăng bé đã mười mấy tuổi và con đã cao lớn hơn so với chị nghĩ. Vậy là cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng chị gọi ngày đêm, ông trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng chị mòn mỏi chờ mong con.

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Tiếng lòng anh

Tiếng lòng anh

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Những cuốn sách này ít nhiều làm thay đổi bản thân người nghệ sĩ, giúp họ xoa dịu nỗi đau và là niềm cảm hứng để họ tạo nên những kiệt tác.

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Để chờ đón những ngày nghỉ lễ thật tuyệt vời, hãy xem dự báo cuộc sống của 4 con giáp này có gì thay đổi bất ngờ.

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

Tình ban đầu

Tình ban đầu

Nụ cười trong như ánh nắng ban mai Cho hồn em thơ thẩn buổi bình minh

back to top