Con về với mẹ được không?
2016-05-05 01:25
Tác giả:
Ôm vai trần khóc nấc như ngày trẻ
Chẳng cần cố giả vờ mạnh mẽ
Đeo mặt nạ nhiều rồi nặng lòng lắm mẹ ơi!”
Thành phố vẫn cuốn tôi đi mỗi ngày theo cách riêng của nó. Nơi đây rộng lớn là thế mà lòng người sao cô đơn đến vậy…
Và dù là bất kỳ ai thì mỗi khi tiếng gọi ấy cất lên, tôi cũng không còn thấy mình đơn độc nữa. Giữa hàng ngàn con người nơi đây, vẫn có ai đó quen biết ta, vẫn có ai đó quan tâm, vẫn còn ai đó thương ta...
Tiếng gọi lạc giữa lòng thành phố
Thành phố chiều tan tầm, ầm ĩ những tiếng còi xe với hàng loạt thứ thanh âm tạp lẫn hòa cùng dòng người đông đúc của mùa hè. Những tiếng nhộn nhạo ấy khiến ai cũng khó chịu. Hòa mình vào đám đông trên đường, tôi uể oải lái xe trở về phòng trọ sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Tôi cố gắng nhích từng chút một giữa dòng xe cộ đông đúc.
Hà Nội luôn vậy. Ồn ào và tắc đường. Tôi ngán ngẩm hướng ánh mắt về phía ngọn đèn đỏ trước mặt và nhẩm đếm 30..29..28…
Bất chợt tôi nghe tiếng gọi tên mình từ phía đằng xa. Ngoảnh lại theo phản xạ tự nhiên, kiếm tìm giọng nói trong làn người đông đúc một cách vô vọng. Nhưng hình như chẳng phải gọi tôi, là bạn của cô gái bên cạnh. Vậy mà tôi những tưởng có thể tìm được một người thân quen giữa dòng người tấp nập này.
Ngọn đèn đã chuyển sang màu xanh, tôi lái xe chậm rãi và suy nghĩ về một điều gì đó mơ hồ không rõ. Là thứ âm thanh ấy, tiếng gọi rất thân thương gần gũi, không phải một tiếng gọi trùng tên. Mà là một tiếng gọi xuất phát từ tận sâu trong tiềm thức.

...Tiếng gọi của mẹ tôi
Mẹ thường cất tiếng gọi tên tôi mỗi ngày, như bất kỳ một bà mẹ nào khác. Từ khi tôi còn bé cho đến khi tôi đã trưởng thành.
Buổi sáng mẹ vẫn gọi tôi dậy đi học mỗi ngày.
Mẹ gọi tôi mỗi lần tôi chạy chơi bên nhà đứa hàng xóm.
Và cũng có những lần, tiếng gọi của mẹ kèm theo những lời mắng mỏ, đòn roi. Đó là khi tôi đánh nhau với bạn hay ngang bướng không chịu nghe lời, không chịu học hành…Tuổi thơ, có lẽ ai cũng từng trải qua những điều như vậy. Bình dị và thân thương!
Những tiếng gọi của mẹ vốn dĩ đã rất thân quen đến mức trước đây tôi không để tâm thậm chí là khó chịu. Nhưng khi rời quê lên thành phố học rồi đi làm, rời xa mẹ, tôi mới biết tiếng gọi ấy quan trọng với tôi như thế nào. Giờ đây, mẹ vẫn gọi tên tôi mỗi lần gọi điện vì nhớ con. Vẫn là những câu hỏi han quen thuộc và bình yên. Mỗi lần nghe câu hỏi ấy của mẹ, tôi chỉ muốn ngay lập tức trở về, sà vào lòng mẹ như ngày con bé. Cuộc sống này đôi lúc đã khiến con mệt mỏi, khiến con muốn dừng chân mẹ ạ.

"Con về với mẹ có được không?
Ôm vai trần khóc nấc như ngày trẻ
Chẳng cần cố giả vờ mạnh mẽ
Đeo mặt nạ nhiều rồi nặng lòng lắm mẹ ơi!”
Thành phố vẫn cuốn tôi đi mỗi ngày theo cách riêng của nó. Nơi đây rộng lớn là thế mà lòng người sao cô đơn đến vậy…
Tôi sẽ vẫn tiếp tục cuộc sống của mình, vẫn kiếm tìm tương lai miệt mài bằng tuổi trẻ, vẫn sẽ lắng nghe và giữ lại trong lòng những tiếng gọi tên mình thân thương. Nhưng rồi sẽ có một ngày tôi trở về nhà để được là chính tôi như ngày thơ ấu với tiếng gọi của mẹ và những câu à ơi mẹ hát:
“Con ơi con ngủ cho ngoan…”.
Vậy thôi để ta thấy đời thật an nhiên!
© Song Ngư – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Mẹ mãi là điểm tựa vững chắc của đời con
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.






