Mẹ ơi, con về nhà mẹ nhé!
2016-04-30 01:30
Tác giả:
Đây chẳng phải là lần đầu tiên con đi học xa nhà, nhưng con buồn lắm mẹ ạ! Ngày còn bé, bạn bè nắm tau nhau đi bộ tới trường, còn con thì phải đạp xe lên trường huyện học. Rồi bán trú, nội trú, đến ký túc xá đại học, và giờ đây là căn phòng trọ nhỏ xíu. Những nơi đó đã trở thành một phần thế giới của con, nhưng vĩnh viễn không thể nào thay thế gia đình và mái nhà của mình được mẹ ạ.
Xa nhà, con biết cách tự lập, biết cách tự chăm sóc mình mỗi lần ốm đau. Nhưng chưa bao giờ con kiểm soát được nỗi cô đơn của mình mẹ ạ.
Có những ngày, con đi xe vào một con đường rất lạ của thành phố. Đường có những hàng cây già thẳng tắp, lá vàng rơi như trong phim, thế mà con lại nghĩ đến cánh đồng làng. Đường thành phố êm ru, xe cứ thế là lăn vòng lăn vòng nhẹ như lướt, thế mà, cũng chẳng bằng đi chân trần trên bờ cỏ ra đồng ngày mùa đâu mẹ.
Ngày bé mẹ không cho con ra đồng chơi, bắt con ở nhà học, mẹ bảo học cho giỏi để sau này khỏi lam lũ như mẹ, nhưng con vẫn thỉnh thoảng trốn đi cùng lũ bạn. Mẹ sẽ không biết rằng quá khứ đó với con đẹp đẽ nhường nào, dù những đứa bạn lấm lem ngày đó, giờ con chẳng thể gặp lại ai. Cuộc sống đẩy con đến thành phố này, và cũng đẩy chúng nó đi xa. Có khi nào, chỉ giữ lại những người mẹ ở lại quê nhà?

Có những ngày con lang thang đến những trung tâm thương mại đông đúc và ồn ào. Con đứng lặng giữa những xô đẩy bon chen. Con mệt mẹ ạ, mệt vì phải bon chen nơi xô bồ này.
Mẹ vẫn hỏi con có bạn trai chưa, đã thích ai chưa, có ai để ý chưa? Giá mà con có thể nói với mẹ, con thích một người đến điên dại cả con đi rồi, mà vì … người ta có vợ rồi nên con cứ phải đấu tranh với cảm xúc của mình – ngày qua ngày, tháng qua tháng. Cảm giác rất đau mẹ ạ. Vì không thể nói với người ta đã đành, cũng không thể nói với mẹ. Con sợ mẹ buồn. Mẹ sẽ thương con mà khóc mất thôi. Cũng như con nói chuyện với mẹ mà chỉ chực khóc… Con đã phải gồng mình lên biết bao nhiêu…
Mẹ bảo con gái, làm gì cũng được, nhưng đừng bao giờ làm tổn thương người phụ nữ khác, và cả những đứa trẻ. Vậy nên mỗi lần mẹ hỏi đến chuyện tình cảm, tim con chỉ muốn vỡ tung ra. Con chỉ muốn lao vào lòng mẹ, dụi đầu vào ngực mẹ mà khóc và rồi con sẽ chẳng bao giờ phải như thế thêm một lần nào nữa. Con không cần phải chạy trốn những cuồng phong bão tố nổi lên trong lòng mỗi lần nhìn thấy người ta, con không phải xỉ vả mình khốn nạn khi nhìn thấy vợ và con của người ta. Con không phải để trái tim mình biến thành dây thép gai làm tổn thương chàng trai tốt bụng khác đang cố chạm vào và che chở cho con… Không được làm tổn thương người phụ nữ khác, tổn thương mẹ thì càng không!
Con đăng hình bàn chân mình lên facebook, viết rằng mình cần phải vững vàng lên. Thế mà đến lúc đọc comment của em gái: “Em đang ở nhà, cho mẹ xem Facebook của chị, mẹ bảo chị hãy cố gắng lên, mệt thì về với mẹ mẹ nấu cơm cho ăn” - Con ngã khụy xuống sàn nhà khóc như mưa gió.
Con về đây! Con về bên mẹ của con!
© Tuệ Lâm – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Với con mẹ quan trọng nhất
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.


.jpg)



