Phát thanh xúc cảm của bạn !

DCOL94: Vòng quanh thế giới trên xe đạp - Phần 1: Những trang nhật kí đầu tiên

2013-07-21 08:00

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Jun


Mãi một năm sau, dù đã biết nhiều hơn về Guim, song những hình ảnh này vẫn luôn đọng lại mỗi khi tôi hình dung về chuyến đi của anh. Sự đam mê và tình yêu cháy bỏng của chàng trai xứ Catalan này đã cuốn tôi vào một cuộc phiêu lưu giống như một câu chuyện cổ tích. Tôi sẽ đi vòng quanh thế giới trên chiếc xe đạp điện, cùng với người đàn ông mà tôi yêu.

Tôi chưa bao giờ hình dung rằng mình sẽ đi vòng quanh thế giới, và dù có nằm mơ, tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ thực hiện chuyến đi này bằng xe đạp điện. Tuy nhiên, tình yêu có phép màu biến những điều không thể thành sự thực. 

Tình yêu đã đưa Guim quay trở lại Việt Nam sau chặng đường dài 15.000km. Tôi gặp anh một năm trước vào một ngày mưa đầu tháng 9, lúc ấy trông anh lếch thếch đầy bụi bẩn cùng chiếc xe đạp và chiếc xe kéo chở hành lý của mình. 

Mãi một năm sau, dù đã biết nhiều hơn về Guim, song những hình ảnh này vẫn luôn đọng lại mỗi khi tôi hình dung về chuyến đi của anh. Sự đam mê và tình yêu cháy bỏng của chàng trai xứ Catalan này đã cuốn tôi vào một cuộc phiêu lưu giống như một câu chuyện cổ tích. Tôi sẽ đi vòng quanh thế giới trên chiếc xe đạp điện, cùng với người đàn ông mà tôi yêu.

Thật là tuyệt, nhưng tôi đã biết gì về chuyến đi này chứ? Là người thành phố, một bước ra khỏi nhà cũng leo lên xe máy, lại quen với những tiện nghi sẵn có như điện thoại, rồi internet, còn chưa kể đến những thứ không tên của phụ nữ như quần áo, giày dép, mỹ phẩm nữa... Đã có lúc tôi nghi ngờ về khả năng tham gia chuyến đi này của mình. 

Tuy nhiên, tôi tin rằng cuộc phiêu lưu sẽ đưa tôi đến những miền đất xa lạ, cho tôi gặp gỡ những con người tuyệt vời và khám phá những bất ngờ thú vị trên thế giới, vậy thì những lo lắng kia chỉ là chuyện nhỏ, còn chần chừ gì nữa!

Việc đầu tiên cần làm là chuẩn bị kiến thức cần thiết về du lịch bụi. Guim đã có 9 tháng chuẩn bị trước ngày khởi hành, còn tôi chỉ có 1 tháng duy nhất. Tôi tận dụng 1 tháng ngắn ngủi của mình để tìm hiểu mọi thông tin về lộ trình, điều kiện ăn ở, giấy tờ cần thiết để làm thủ tục visa, và quan trọng nhất là học hỏi kinh nghiệm từ những người đã thực hiện những chuyến đi vòng quanh thế giới trước đó. Tôi đã rất ngạc nhiên khi biết có hàng trăm phụ nữ đã thực hiện chuyến đi qua các nước, qua các châu lục bằng rất nhiều phương tiện khác nhau như xe đạp, xe máy hay du lịch bụi "hire – hiking".

Việc tiếp theo cần làm đó là thuyết phục gia đình. Bố mẹ tôi vô cùng lo lắng và họ không thể hình dung làm sao cô con gái của họ có thể đạp xe suốt 2 năm trời. Tuy nhiên, tình yêu và sự quyết tâm của chúng tôi đã thuyết phục được gia đình và bạn bè. Sự lo lắng đã dần được thay thế bằng lòng tin tưởng, bằng những lời khích lệ và ủng hộ. Và như vậy, tôi đã sẵn sàng cho chuyến đi của mình và sẵn sàng để đón nhận những trải nghiệm mới.

Tuần Thứ nhất - Quen với đường trường và ô tô tải



Vợ chồng tác giả Thùy Anh - Guim Valls Teruel

Hơn 200km đầu tiên từ Hà Nội đến cửa khẩu Na Mèo là thử thách đầu tiên của tôi với chiếc xe đạp điện. Thời tiết lạnh và đầy mưa phùn làm bánh xe của chúng tôi nặng hơn vì đầy bùn đất. 

Vốn chưa quen với đường trường và xe tải, nên tôi luôn giật mình khi nghe tiếng còi xe hay mỗi khi một chiếc xe tải vụt qua. Sự căng thẳng của tôi khiến cho đoạn đường cao tốc Hồ Chí Minh dường như kéo dài đến vô tận. Thỉnh thoảng có vài chiếc xe to đi sát bên cạnh tôi và những tài xế này tỏ ra không mấy thân thiện khi họ cố tình đẩy tôi ra bên lề đường. Tuy nhiên, chỉ sau khoảng 100 cây số đầu tiên, tôi bắt đầu quen với chiếc xe đạp của mình, quen với ô tô tải và mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Đấy là những khoảnh khắc đầu tiên của tôi trước khi trở thành một cua–rơ chính hiệu.

Thử thách thứ hai của chúng tôi đó là phải chinh phục những đỉnh núi cao ngất. Khoảng 450km kéo dài từ Quan Sơn – Thanh Hóa sang đến tận Phoukhun – Lào chỉ toàn núi và núi. Những khúc cua với độ dốc lên đến 15% luôn khiến tôi nản lòng. Số hành lí cùng với chiếc xe nặng hơn trọng lượng cơ thể tôi, tuy nhiên, chừng đó mới chỉ bằng một nửa số hành lí trong xe kéo của Guim.

Thật dễ hiểu, chúng tôi đã vật lộn với chặng đường này khó nhọc thế nào. Lần đầu tiên trong đời tôi đối diện với nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng của mình, đó là ngày đầu tiên chúng tôi đặt chân đến Lào. 
Trước mặt chúng tôi là đoạn dốc dài 20km và cao tới 1.720m, không còn cách nào khác, chúng tôi phải vượt qua, nếu muốn tìm chỗ ngủ trọ trong đêm nay. Lúc đó đã 5h chiều, xe của tôi và Guim vẫn còn nguyên mỗi người một viên pin, như vậy chúng tôi có khả năng vượt qua được 20km này. Nhưng chúng tôi đã hoàn toàn nhầm. 

Những khúc cua với độ dốc đến chóng mặt cùng toàn bộ số hành lí như kéo ngược chúng tôi xuống chân núi. Chỉ leo được khoảng 5km, cả 2 chiếc xe đều hết nhiên liệu. Sương mù xuống núi nhanh đến mức tôi không kịp nhận ra trời đã tối từ lúc nào.

Dù gắng hết sức, nhưng chúng tôi không thể đạp thêm được vòng quay nào. Tôi và Guim quyết định xuống dắt bộ và đẩy xe lên. Được khoảng 10 phút, tôi hoàn toàn kiệt sức, chỉ cần thả nhẹ tay phanh là chiếc xe lại trôi ngược xuống. Guim quyết định để tôi đi bộ một mình, còn anh sẽ lần lượt đẩy từng xe lên núi.

Cứ leo được một đoạn khoảng 20 mét là anh dừng để tìm chỗ đỗ xe, và quay ngược xuống đẩy tiếp xe thứ hai lên. Dù biết mình không còn sức nhưng tôi vẫn cố gắng bám vào xe và đẩy cùng anh, đã có lúc tôi gần như phải bò bằng cả 2 tay trên mặt đường. Tôi bật khóc vì kiệt sức và tuyệt vọng.

Chúng tôi cứ đi như vậy suốt 2 tiếng đồng hồ, trời tối đen như mực, mà vẫn chưa thấy đâu là đỉnh núi. Chúng tôi phải dùng 2 chiếc đèn pin để nhìn đường. Suốt 2 giờ đồng hồ không có một chiếc xe ô tô nào chạy qua. Tôi lo sợ nghĩ đến việc phải ngủ lại giữa lưng chừng núi, nhưng đã là núi thì làm sao có chỗ đất bằng để dựng lều chứ? 

Nhìn Guim khó nhọc đẩy lần lượt từng chiếc xe qua mỗi khúc cua, mà vẫn liên tục động viên tôi, bỗng thấy thương anh vô cùng. Cuối cùng, vào lúc tôi tuyệt vọng nhất, thì có mộtchiếc xe bán tải chạy qua, và họ đã đồng ý chở chúng tôi đến bản làng đầu tiên dưới chân núi. Họ chính là những người bạn Lào đầu tiên mà chúng tôi gặp.

Với trải nghiệm kinh hoàng vừa rồi, chúng tôi nhận ra rằng không bao giờ được chủ quan vượt núi vào buổi chiều tối, dù có dư năng lượng đến bao nhiêu chăng nữa. Dù sao cũng không quá muộn để rút ra bài học này, vì hơn 300 cây số đồi núi trước mắt vẫn đang chờ đợi chúng tôi.

Tuần thứ 3 - Khám phá đất nước và con người Lào

Có thể nói, Lào là một đất nước lí tưởng để đạp xe. Những con đường dài hun hút chỉ lác đác vài bóng xe qua, bản làng nối tiếp bản làng, tôi có cảm giác như thời gian chưa chạm đến nơi này. Mỗi nơi chúng tôi đi qua, những người dân hai bên đường luôn vẫy tay và nói “Sabaidee" (Xin chào), còn lũ trẻ thì thường chạy bám theo xe chúng tôi, hoặc cố gắng đuổi theo để chạm được vào tay chúng tôi.


Phụ nữ Lào (Ảnh: Guim Valls Teruel)
Người Lào là những vị chủ nhà rất hồn hậu và luôn cố gắng làm hài lòng bạn, chính vì vậy họ rất ít khi nói “No", kể cả với những điều họ không biết hoặc không hiểu, họ luôn nói “Yes", hoặc đơn giản là gật đầu. Nụ cười là điều dễ bắt gặp ở mọi lúc, mọi nơi. Tôi đã nhận ra điều này khi đến khám dạ dày tại một bệnh viện ở thị xã Phonsavan.

Từ bác sĩ, y tá đến nhân viên bán thuốc, ai cũng niềm nở và giúp đỡ chúng tôi tận tình. Ban đầu tôi cứ nghĩ họ đối xử đặc biệt với chúng tôi vì tôi là khách du lịch và lại đi với một “ông Tây", nhưng tôi nhận thấy họ cũng ân cần không kém với những người dân địa phương đến khám.

Đây là điều hiếm khi thấy tại các bệnh viện Việt Nam. Ba tuần đi dọc nước Lào thật không đủ để tôi khám phá hết vẻ đẹp nguyên sơ của thiên nhiên và con người ở đây.

Sự thanh bình của đất nước này như một tấm khăn thấm hết những bận rộn và lo toan của cuộc sống đô thị mà tôi vẫn mang theo từ bấy lâu. Như một thứ thanh lọc tâm hồn, tôi chợt nhận ra vẻ đẹp của sự bình an trong chính mình vào một buổi chiều ngồi ngắm hoàng hôn trên dòng sông Mê Kông. Và đó chính là trải nghiệm tuyệt vời thứ 4 mà chuyến đi kỳ lạ này mang đến cho tôi.

Còn những vẻ đẹp nào nữa của thiên nhiên và của con người mà tôi chưa được chiêm ngưỡng? Còn những miền đất nào nữa đang chờ đón tôi? Sự tuyệt vời và cả những điều tồi tệ, thật khó mà biết bất ngờ nào sẽ đến, nhưng tôi thấy mình tràn đầy năng lượng và sẵn sàng chờ đón những thử thách cam go phía trước.

Bài và ảnh : Thùy Anh và Guim Valls Teruel

Được thể hiện qua giọng đọc: Jun

Kỹ thuật : Jun

Khám phá ngay chuyến du lịch Ngất ngây biển trời Boracay 
(...)

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ emailaudiobook@dalink.vn


 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top