Phát thanh xúc cảm của bạn !

Con đường đi học trong ký ức tôi

2021-10-31 01:20

Tác giả: hoamuoigio


blogradio.vn - Năm ngoái có lần tôi có đi qua con đường ấy mọi thứ vẫn vậy, hai bên đường lúa đang xanh mơn mởn, những cơn gió nhẹ lùa qua như ngàn cánh tay vẫy gọi chào tôi. Tôi đi thật chậm, thật chậm, chỉ mong cảm nhận lại những kỷ niệm năm xưa, năm đó tôi và các bạn cùng nhau đi trên con đường này.

***

Quê tôi nằm cạnh dòng sông Mã, mỗi năm đến mùa nước lũ từ tháng 7 đến cuối tháng 10 là đám học sinh chúng tôi lại đi đò, chiếc đò ngang. Giờ nhớ lại những năm tháng ấy vất vả thì có nhưng cũng đầy ắp những kỷ niệm tươi đẹp, đi đò mùa nước lũ học sinh chúng tôi không được mang xe đạp lên mà phải đi người không vì nếu mang xe tốn nhiều chỗ, học sinh thì đông mỗi lần là 2-3 chuyến đò. 

Sang đến bờ bên kia nhóm chúng tôi lại đi bộ, quãng đường từ bến đò đến trường cấp 3 tầm 3 cây số, những bạn khác sẽ chia ra một đứa gửi xe bên này một đứa gửi xe bên kia, nhưng nhóm bọn tôi thì chọn đi bộ. Đi bộ có thú vui của nó, cả nhóm mười đứa tíu tít vừa đi vừa ngắm mây trời, huyên thuyên nói chuyện và thi thoảng là để trốn tiết kiểm tra miệng nữa.

Có những năm lũ to, mực nước sông cao lên tầm báo động 2-3 mét vào mép sát sân vườn thì lúc đó đò cũng không chống nữa, chúng tôi đành lóc cóc đạp xe đạp một vòng huyện để sang ở trọ nhà bà con gần trường, một vòng đường bộ thì tầm 15 - 20km đối với một đứa trẻ tầm 16 tuổi như tôi khi đó là cả một chặng đường dài và gian nan. Tôi có nhớ có lần đi đến gần cổng làng nhà bà cô thì xe của tôi bị rụng một bên bàn đạp, tôi suýt rớm nước mắt, cất bàn đạp vào giỏ xe và đạp khấp khểnh một bên trên con đường làng và trời tối muộn mưa gió.

sông_mã

Nhóm chúng tôi có mười đứa cùng một xã học cùng cấp 2 với nhau, giờ lên cấp 3 trường huyện đi đâu cũng có nhau. Tám đứa con gái và hai đứa con trai, ngày đó không có đứa nào có điện thoại, đi học đi qua nhà đứa nào thì gọi nhau ý ới xong rồi chờ nhau ở bến sông đợi đò nữa.  Có những lần đi học thêm mà thầy cho nghỉ sớm, nhóm tôi hay qua nhà Đ một lát rồi mới về, cơ bản vì nhà nó có vườn cây ăn quả rất đã, nào là na, nhãn, mít, ổi, hồng xiêm…quả nào cũng ngon, tôi hay bảo với bọn nó “Sau này tao sẽ lấy thằng Đ hoặc mua lại nhà của nhà hắn vì tao thích vườn cây ăn quả này”.

Tôi nói là vì thích vườn cây ăn quả chứ tôi cũng có cảm tình với Đ lắm, hắn nhỏ người, trông ốm yếu cơ mà chả hiểu sao tôi lại thích. Sau này mỗi lần lên nhà Đ chơi tôi lại tiếc nuối vì nhà nó bán căn nhà đó rồi, bán để lấy tiền chữa bệnh cho nó, trong một lần đi đám cưới nó bị ngã xe.

Trong nhóm tôi có một thằng nữa hắn tên T, người thì cao, hiền lành, tôi cứ nghĩ T là đứa ít nói và yếu đuối cho đến lần nhóm bọn tôi đi xem văn nghệ ở xã diễn, bọn con gái bọn tôi bị mấy thằng trai trêu ghẹo, lúc ấy T đã định đánh nhau với mấy thằng kia để bảo vệ bọn tôi, từ đó tôi có cái nhìn khác về nó lắm. Cuối năm lớp 12, chả hiểu học hành áp lực nhiều nó bị mắc chứng mộng du cứ nửa đêm mò ra bến sông, bố mẹ nó sợ quá đêm đến phải chặn hết cửa lại. Lần đó bọn tôi xuống thăm, mẹ nó khóc đỏ hoe, mẹ nó sợ không ai lấy nó nhất quyết bảo tôi sau này làm con dâu bác nhé, tôi gật đầu cái rụp.

Trong bọn con gái tôi với L , X là hay tâm sự với nhau nhất, bọn tôi ở lớp lại còn ngồi cùng bàn nữa nên thân hơn những đứa khác. Chả hiểu sao ngày học lớp 11 tôi với X lại cùng thích hai anh lớp khóa trên, cứ mỗi giờ tan tầm là tôi với nó lại phóng xe đạp theo hai anh mục đích chỉ là để đi về cùng đường, đuổi theo xe bằng được rồi lại chỉ để lẽo đẽo đằng sau. Có lần tôi đi gặt lúa gần nhà anh, mặc dù không thấy người nhưng trong lòng tôi lại thấy rất vui, cảm giác thật gần, tôi vừa gặt lúa vừa ngân nga bài hát “Quên” của Khắc Việt. Ngày xưa đó cảm giác thích một người thật là lạ, thấy người ta thì không dám nói, còn không dám nhìn, cứ nhìn theo bóng dáng ấy và xem đó là một niềm vui.

duong_-_di_-_hoc

Con đường đi học của chúng tôi hai bên bờ là ruộng lúa, tôi còn nhớ năm lớp 10 tôi đã thầm nhủ sẽ có 6 mùa lúa tức là 3 năm tôi sẽ đi trên con đường này, vậy mà thoắt cái lúa là đám mạ non được gieo xa, rồi nhú mầm xanh, rồi lúa xanh mướt, trổ bông, rồi uốn câu màu vàng, cuối cùng khi người nông dân đi gặt thì chỉ còn lại những cánh đồng trơ rạ. Và tôi đã lớn lên không biết đi đi về về bao nhiêu lần trên con đường ấy, con đường năm tháng thời niên thiếu, con đường những ngày hè nắng mùi nhựa đường, hay trời mưa trơn trượt, con đường ấy đã đưa tôi đi đến những chân trời mới, ra thủ đô học Đại học, rồi lập nghiệp ở đây

Năm ngoái có lần tôi có đi qua con đường ấy mọi thứ vẫn vậy, hai bên đường lúa đang xanh mơn mởn, những cơn gió nhẹ lùa qua như ngàn cánh tay vẫy gọi chào tôi. Tôi đi thật chậm, thật chậm, chỉ mong cảm nhận lại những kỷ niệm năm xưa, năm đó tôi và các bạn cùng nhau đi trên con đường này.

© hoamuoigio - blogradio.vn

 

Xem thêm: Hè xanh, Mojito và những bản nhạc mưa

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top