Phát thanh xúc cảm của bạn !

Con đường đi học trong ký ức tôi

2021-10-31 01:20

Tác giả: hoamuoigio


blogradio.vn - Năm ngoái có lần tôi có đi qua con đường ấy mọi thứ vẫn vậy, hai bên đường lúa đang xanh mơn mởn, những cơn gió nhẹ lùa qua như ngàn cánh tay vẫy gọi chào tôi. Tôi đi thật chậm, thật chậm, chỉ mong cảm nhận lại những kỷ niệm năm xưa, năm đó tôi và các bạn cùng nhau đi trên con đường này.

***

Quê tôi nằm cạnh dòng sông Mã, mỗi năm đến mùa nước lũ từ tháng 7 đến cuối tháng 10 là đám học sinh chúng tôi lại đi đò, chiếc đò ngang. Giờ nhớ lại những năm tháng ấy vất vả thì có nhưng cũng đầy ắp những kỷ niệm tươi đẹp, đi đò mùa nước lũ học sinh chúng tôi không được mang xe đạp lên mà phải đi người không vì nếu mang xe tốn nhiều chỗ, học sinh thì đông mỗi lần là 2-3 chuyến đò. 

Sang đến bờ bên kia nhóm chúng tôi lại đi bộ, quãng đường từ bến đò đến trường cấp 3 tầm 3 cây số, những bạn khác sẽ chia ra một đứa gửi xe bên này một đứa gửi xe bên kia, nhưng nhóm bọn tôi thì chọn đi bộ. Đi bộ có thú vui của nó, cả nhóm mười đứa tíu tít vừa đi vừa ngắm mây trời, huyên thuyên nói chuyện và thi thoảng là để trốn tiết kiểm tra miệng nữa.

Có những năm lũ to, mực nước sông cao lên tầm báo động 2-3 mét vào mép sát sân vườn thì lúc đó đò cũng không chống nữa, chúng tôi đành lóc cóc đạp xe đạp một vòng huyện để sang ở trọ nhà bà con gần trường, một vòng đường bộ thì tầm 15 - 20km đối với một đứa trẻ tầm 16 tuổi như tôi khi đó là cả một chặng đường dài và gian nan. Tôi có nhớ có lần đi đến gần cổng làng nhà bà cô thì xe của tôi bị rụng một bên bàn đạp, tôi suýt rớm nước mắt, cất bàn đạp vào giỏ xe và đạp khấp khểnh một bên trên con đường làng và trời tối muộn mưa gió.

sông_mã

Nhóm chúng tôi có mười đứa cùng một xã học cùng cấp 2 với nhau, giờ lên cấp 3 trường huyện đi đâu cũng có nhau. Tám đứa con gái và hai đứa con trai, ngày đó không có đứa nào có điện thoại, đi học đi qua nhà đứa nào thì gọi nhau ý ới xong rồi chờ nhau ở bến sông đợi đò nữa.  Có những lần đi học thêm mà thầy cho nghỉ sớm, nhóm tôi hay qua nhà Đ một lát rồi mới về, cơ bản vì nhà nó có vườn cây ăn quả rất đã, nào là na, nhãn, mít, ổi, hồng xiêm…quả nào cũng ngon, tôi hay bảo với bọn nó “Sau này tao sẽ lấy thằng Đ hoặc mua lại nhà của nhà hắn vì tao thích vườn cây ăn quả này”.

Tôi nói là vì thích vườn cây ăn quả chứ tôi cũng có cảm tình với Đ lắm, hắn nhỏ người, trông ốm yếu cơ mà chả hiểu sao tôi lại thích. Sau này mỗi lần lên nhà Đ chơi tôi lại tiếc nuối vì nhà nó bán căn nhà đó rồi, bán để lấy tiền chữa bệnh cho nó, trong một lần đi đám cưới nó bị ngã xe.

Trong nhóm tôi có một thằng nữa hắn tên T, người thì cao, hiền lành, tôi cứ nghĩ T là đứa ít nói và yếu đuối cho đến lần nhóm bọn tôi đi xem văn nghệ ở xã diễn, bọn con gái bọn tôi bị mấy thằng trai trêu ghẹo, lúc ấy T đã định đánh nhau với mấy thằng kia để bảo vệ bọn tôi, từ đó tôi có cái nhìn khác về nó lắm. Cuối năm lớp 12, chả hiểu học hành áp lực nhiều nó bị mắc chứng mộng du cứ nửa đêm mò ra bến sông, bố mẹ nó sợ quá đêm đến phải chặn hết cửa lại. Lần đó bọn tôi xuống thăm, mẹ nó khóc đỏ hoe, mẹ nó sợ không ai lấy nó nhất quyết bảo tôi sau này làm con dâu bác nhé, tôi gật đầu cái rụp.

Trong bọn con gái tôi với L , X là hay tâm sự với nhau nhất, bọn tôi ở lớp lại còn ngồi cùng bàn nữa nên thân hơn những đứa khác. Chả hiểu sao ngày học lớp 11 tôi với X lại cùng thích hai anh lớp khóa trên, cứ mỗi giờ tan tầm là tôi với nó lại phóng xe đạp theo hai anh mục đích chỉ là để đi về cùng đường, đuổi theo xe bằng được rồi lại chỉ để lẽo đẽo đằng sau. Có lần tôi đi gặt lúa gần nhà anh, mặc dù không thấy người nhưng trong lòng tôi lại thấy rất vui, cảm giác thật gần, tôi vừa gặt lúa vừa ngân nga bài hát “Quên” của Khắc Việt. Ngày xưa đó cảm giác thích một người thật là lạ, thấy người ta thì không dám nói, còn không dám nhìn, cứ nhìn theo bóng dáng ấy và xem đó là một niềm vui.

duong_-_di_-_hoc

Con đường đi học của chúng tôi hai bên bờ là ruộng lúa, tôi còn nhớ năm lớp 10 tôi đã thầm nhủ sẽ có 6 mùa lúa tức là 3 năm tôi sẽ đi trên con đường này, vậy mà thoắt cái lúa là đám mạ non được gieo xa, rồi nhú mầm xanh, rồi lúa xanh mướt, trổ bông, rồi uốn câu màu vàng, cuối cùng khi người nông dân đi gặt thì chỉ còn lại những cánh đồng trơ rạ. Và tôi đã lớn lên không biết đi đi về về bao nhiêu lần trên con đường ấy, con đường năm tháng thời niên thiếu, con đường những ngày hè nắng mùi nhựa đường, hay trời mưa trơn trượt, con đường ấy đã đưa tôi đi đến những chân trời mới, ra thủ đô học Đại học, rồi lập nghiệp ở đây

Năm ngoái có lần tôi có đi qua con đường ấy mọi thứ vẫn vậy, hai bên đường lúa đang xanh mơn mởn, những cơn gió nhẹ lùa qua như ngàn cánh tay vẫy gọi chào tôi. Tôi đi thật chậm, thật chậm, chỉ mong cảm nhận lại những kỷ niệm năm xưa, năm đó tôi và các bạn cùng nhau đi trên con đường này.

© hoamuoigio - blogradio.vn

 

Xem thêm: Hè xanh, Mojito và những bản nhạc mưa

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top