Con đường đi học trong ký ức tôi
2021-10-31 01:20
Tác giả:
hoamuoigio
blogradio.vn - Năm ngoái có lần tôi có đi qua con đường ấy mọi thứ vẫn vậy, hai bên đường lúa đang xanh mơn mởn, những cơn gió nhẹ lùa qua như ngàn cánh tay vẫy gọi chào tôi. Tôi đi thật chậm, thật chậm, chỉ mong cảm nhận lại những kỷ niệm năm xưa, năm đó tôi và các bạn cùng nhau đi trên con đường này.
***
Quê tôi nằm cạnh dòng sông Mã, mỗi năm đến mùa nước lũ từ tháng 7 đến cuối tháng 10 là đám học sinh chúng tôi lại đi đò, chiếc đò ngang. Giờ nhớ lại những năm tháng ấy vất vả thì có nhưng cũng đầy ắp những kỷ niệm tươi đẹp, đi đò mùa nước lũ học sinh chúng tôi không được mang xe đạp lên mà phải đi người không vì nếu mang xe tốn nhiều chỗ, học sinh thì đông mỗi lần là 2-3 chuyến đò.
Sang đến bờ bên kia nhóm chúng tôi lại đi bộ, quãng đường từ bến đò đến trường cấp 3 tầm 3 cây số, những bạn khác sẽ chia ra một đứa gửi xe bên này một đứa gửi xe bên kia, nhưng nhóm bọn tôi thì chọn đi bộ. Đi bộ có thú vui của nó, cả nhóm mười đứa tíu tít vừa đi vừa ngắm mây trời, huyên thuyên nói chuyện và thi thoảng là để trốn tiết kiểm tra miệng nữa.
Có những năm lũ to, mực nước sông cao lên tầm báo động 2-3 mét vào mép sát sân vườn thì lúc đó đò cũng không chống nữa, chúng tôi đành lóc cóc đạp xe đạp một vòng huyện để sang ở trọ nhà bà con gần trường, một vòng đường bộ thì tầm 15 - 20km đối với một đứa trẻ tầm 16 tuổi như tôi khi đó là cả một chặng đường dài và gian nan. Tôi có nhớ có lần đi đến gần cổng làng nhà bà cô thì xe của tôi bị rụng một bên bàn đạp, tôi suýt rớm nước mắt, cất bàn đạp vào giỏ xe và đạp khấp khểnh một bên trên con đường làng và trời tối muộn mưa gió.
Nhóm chúng tôi có mười đứa cùng một xã học cùng cấp 2 với nhau, giờ lên cấp 3 trường huyện đi đâu cũng có nhau. Tám đứa con gái và hai đứa con trai, ngày đó không có đứa nào có điện thoại, đi học đi qua nhà đứa nào thì gọi nhau ý ới xong rồi chờ nhau ở bến sông đợi đò nữa. Có những lần đi học thêm mà thầy cho nghỉ sớm, nhóm tôi hay qua nhà Đ một lát rồi mới về, cơ bản vì nhà nó có vườn cây ăn quả rất đã, nào là na, nhãn, mít, ổi, hồng xiêm…quả nào cũng ngon, tôi hay bảo với bọn nó “Sau này tao sẽ lấy thằng Đ hoặc mua lại nhà của nhà hắn vì tao thích vườn cây ăn quả này”.
Tôi nói là vì thích vườn cây ăn quả chứ tôi cũng có cảm tình với Đ lắm, hắn nhỏ người, trông ốm yếu cơ mà chả hiểu sao tôi lại thích. Sau này mỗi lần lên nhà Đ chơi tôi lại tiếc nuối vì nhà nó bán căn nhà đó rồi, bán để lấy tiền chữa bệnh cho nó, trong một lần đi đám cưới nó bị ngã xe.
Trong nhóm tôi có một thằng nữa hắn tên T, người thì cao, hiền lành, tôi cứ nghĩ T là đứa ít nói và yếu đuối cho đến lần nhóm bọn tôi đi xem văn nghệ ở xã diễn, bọn con gái bọn tôi bị mấy thằng trai trêu ghẹo, lúc ấy T đã định đánh nhau với mấy thằng kia để bảo vệ bọn tôi, từ đó tôi có cái nhìn khác về nó lắm. Cuối năm lớp 12, chả hiểu học hành áp lực nhiều nó bị mắc chứng mộng du cứ nửa đêm mò ra bến sông, bố mẹ nó sợ quá đêm đến phải chặn hết cửa lại. Lần đó bọn tôi xuống thăm, mẹ nó khóc đỏ hoe, mẹ nó sợ không ai lấy nó nhất quyết bảo tôi sau này làm con dâu bác nhé, tôi gật đầu cái rụp.
Trong bọn con gái tôi với L , X là hay tâm sự với nhau nhất, bọn tôi ở lớp lại còn ngồi cùng bàn nữa nên thân hơn những đứa khác. Chả hiểu sao ngày học lớp 11 tôi với X lại cùng thích hai anh lớp khóa trên, cứ mỗi giờ tan tầm là tôi với nó lại phóng xe đạp theo hai anh mục đích chỉ là để đi về cùng đường, đuổi theo xe bằng được rồi lại chỉ để lẽo đẽo đằng sau. Có lần tôi đi gặt lúa gần nhà anh, mặc dù không thấy người nhưng trong lòng tôi lại thấy rất vui, cảm giác thật gần, tôi vừa gặt lúa vừa ngân nga bài hát “Quên” của Khắc Việt. Ngày xưa đó cảm giác thích một người thật là lạ, thấy người ta thì không dám nói, còn không dám nhìn, cứ nhìn theo bóng dáng ấy và xem đó là một niềm vui.
Con đường đi học của chúng tôi hai bên bờ là ruộng lúa, tôi còn nhớ năm lớp 10 tôi đã thầm nhủ sẽ có 6 mùa lúa tức là 3 năm tôi sẽ đi trên con đường này, vậy mà thoắt cái lúa là đám mạ non được gieo xa, rồi nhú mầm xanh, rồi lúa xanh mướt, trổ bông, rồi uốn câu màu vàng, cuối cùng khi người nông dân đi gặt thì chỉ còn lại những cánh đồng trơ rạ. Và tôi đã lớn lên không biết đi đi về về bao nhiêu lần trên con đường ấy, con đường năm tháng thời niên thiếu, con đường những ngày hè nắng mùi nhựa đường, hay trời mưa trơn trượt, con đường ấy đã đưa tôi đi đến những chân trời mới, ra thủ đô học Đại học, rồi lập nghiệp ở đây
Năm ngoái có lần tôi có đi qua con đường ấy mọi thứ vẫn vậy, hai bên đường lúa đang xanh mơn mởn, những cơn gió nhẹ lùa qua như ngàn cánh tay vẫy gọi chào tôi. Tôi đi thật chậm, thật chậm, chỉ mong cảm nhận lại những kỷ niệm năm xưa, năm đó tôi và các bạn cùng nhau đi trên con đường này.
© hoamuoigio - blogradio.vn
Xem thêm: Hè xanh, Mojito và những bản nhạc mưa
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Con nhà nghèo
Càng lớn nó càng nhận ra nghèo không phải là một cái tội, vì ai sinh ra cũng mong mình được sống sung sướng đủ đầy, chẳng ai mong một cuộc sống nghèo khó túng thiếu. Nhưng đúng là khi người ta quá nghèo thì người ta hay có những suy nghĩ cực đoan và bi quan, rồi người ta hay so sánh này khác. Nó mong sau này nó sẽ đi làm để mẹ nó được nghỉ ngơi, nó chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.
8 đặc điểm đáng ngưỡng mộ của những người luôn lạc quan nhưng không hề ngây thơ
Có một sự khác biệt đặc biệt trong sự lạc quan của những người đã từng thất vọng nhưng vẫn chọn sống đầy hy vọng. Sự lạc quan của họ khác với sự lạc quan tươi sáng, chưa từng bị thử thách của những người thiếu kinh nghiệm. Nó sâu sắc hơn, có chủ đích hơn và đáng tin cậy hơn.
Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong
Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.
Bình dị hoa sen
Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.
Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”
Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?
Tình yêu – Một lần và mãi mãi
Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.
Can trường
Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.
Hạnh phúc buồn
Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.
Điều đúng đắn
Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.






