Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tôi đi học - có những con người như hạt giống trong ta...

2021-08-03 01:24

Tác giả: Gấu


blogradio.vn - Tôi lần lượt trải nghiệm 4 năm sinh viên của mình và âm thầm so sánh với 4 năm sinh viên của thầy. Đôi lúc cũng có giống, đôi lúc cũng có khác, đôi lúc cũng có khi tôi yếu lòng, vấp phải những chông gai, nhưng tôi và “thầy Ký thời sinh viên” ấy đã cùng nhau vượt qua.

***

Mỗi khi nhắc đến thầy Nguyễn Ngọc Ký, ai ai cũng sẽ nghĩ ngay đến nghị lực phi thường, tinh thần vươn lên vượt khó của thầy qua tác phẩm “gối đầu giường” của nhiều thế hệ - tự truyện “Tôi đi học”, vi tên nguyên bản là “Những năm tháng không quên”.

Cuốn “Tôi đi học” được xuất bản đầu tiên vào năm 1993, cũng là cuốn tự truyện mà thầy đã bắt đầu viết từ khi bước vào giảng đường Đại học năm 1966, kể về quãng thời gian 12 năm đèn sách ở lớp học vỡ lòng và trường phổ thông khi xưa, đã tạo nên tiếng vang lớn và trở thành tác phẩm bán chạy ở nhiều nơi. Về sau này, thầy còn viết thêm một cuốn tự truyện khác là “Tôi học Đại học” nhằm kể lại thời gian 4 năm học tại Đại học Tổng hợp Hà Nội, vì chiến tranh nên phải sơ tán về vùng rừng núi Thái Nguyên và quá trình thầy viết nên cuốn tự truyện “Tôi đi học”. Khó khăn chồng lấp khó khăn, việc học Đại học bình thường đã gian nan vất vả là thế. Ấy vậy mà thầy Ký lại còn học Đại học trong thời kỳ chiến tranh loạn lạc với điều kiện không được đủ đầy như bao người. Thế mà thầy vẫn mạnh mẽ, cố gắng vượt qua để rồi khi đêm đến, lại ngồi cặm cụi viết thư tay trải hết bao nỗi lòng đến bố mẹ ở quê.

Sau đây là một vài đoạn trích từ lá thư tay của thầy mà tôi cảm thấy rất tâm đắc và mong muốn chia sẻ đến mọi người:

“Thưa bố mẹ vô vàn kính nhớ của con! Người xưa nói “xảy nhà ra thất nghiệp”. Với con điều này càng nan giải. Thiếu đôi tay, thiếu đi sự chủ động trong mọi sinh hoạt, mọi thứ phải nhờ người khác… Nay xa nhà, xa quê hương hàng mấy trăm cây số, giữa chốn núi rừng hiểm trở, bạn bè lạc hoắc, con không khỏi những phút xao lòng, bối rối, đôi lúc tưởng không lối thoát… Trăng hạ tuần nhô cao giữa hai ngọn núi chăm chắm nhìn con. Con cứ bồi hồi tưởng tượng như đó là ánh mắt dịu hiền của mẹ đang vời vợi dõi theo với bao lo lắng thắt lòng cho con nơi núi rừng xa xôi muôn trùng cách trở những ngày đầu tiên xa nhà, xa vòng tay yêu thương của bố mẹ, giữa bốn bề không quen biết trong hoàn cảnh đôi tay không bình thường… Song như bố mẹ đã nghe con kể đấy, từ ngày tạm biết quê nhà lên trường đến nay, hầu như không ở đâu và không lúc nào con không gặp người tốt. Ở hiền gặp lành. Ông trời có mắt. Bố mẹ vẫn dạy con thế mà! Vậy bố mẹ cứ yên tâm về con, đừng lo lắng gì nhiều mà tội cái thân già là con buồn lắm đó.”

Từng dòng thư đầy xúc động mà thầy Ký đã gửi đến đấng sinh thành của mình quả thật là giàu cảm xúc và thấm đẫm từng câu chữ. Và không chỉ kể về bản thân, thầy còn kể về những người đã giúp đỡ, đã hỗ trợ mình hết lòng dù chưa từng quen biết trước đó. “Có những con người như hạt giống trong ta”, họ gieo nên mầm sống yêu thương, những mầm sống xanh tươi, khơi dậy nên sức sống mãnh liệt và động lực thúc đẩy ta sống tốt hơn mỗi ngày.

Rồi đến cả những mẩu chuyện kể về việc sơ tán trường học về rừng núi thế nào, việc học tập ở giảng đường Đại học thời ấy ra sao, và cả tinh thần chiến đấu của những thanh niên thời ấy thế nào, theo khẩu hiệu “xếp bút nghiên theo việc quân cơ” (có những người bạn của thầy, khi gần đến ngày bảo vệ luận văn tốt nghiệp vẫn ghi danh tình nguyện đi nhập ngũ), lời dặn dò về việc “Nhớ cảm ơn bác lái xe” của bác Phạm Văn Đồng… đến cả việc đón Tết xa quê và cảm xúc mong mỏi nghe giọng Bác Hồ đọc thơ chúc Tết qua đài radio thế nào,… Tất cả, tất cả những cảm xúc đó, bạn đều có thể cảm nhận một cách chân thực nhất khi bạn cầm quyển tự truyện “Tôi học Đại học” trên tay.

À còn một điều rất thú vị mà tôi phát hiện ra qua cuốn tự truyện “Tôi học Đại học” của thầy Nguyễn Ngọc Ký là ở “Chương 28. Tập làm chiến sĩ”, thầy dành để kể về đợt học quân sự của thời sinh viên. Rất chân thực, rất nghiêm túc, điều đó khiến tôi không khỏi tự hào rằng đến tận ngày nay, sinh viên chúng tôi vẫn còn được tham gia đợt học quân sự, được trải nghiệm các cảm giác vất vả sau 1 tháng quân sự hoá. Và hơn bao giờ hết, chúng tôi thấm nhuần tư tưởng: “Rèn luyện thân thể, xây dựng quân đội! Rèn luyện thân thể, BẢO VỆ TỔ QUỐC!”. Và cả loại cảm xúc rất riêng khi được chọn đề tài làm khoá luận và bảo vệ thành công khoá luận tốt nghiệp của mình.

Tôi nhận được cuốn sách này khi tôi vừa chập chững bước vào giảng đường Đại học năm đầu tiên. Và cứ thế từng ngày, tôi trưởng thành hơn qua những trang tự truyện của thầy. Tôi lần lượt trải nghiệm 4 năm sinh viên của mình và âm thầm so sánh với 4 năm sinh viên của thầy. Đôi lúc cũng có giống, đôi lúc cũng có khác, đôi lúc cũng có khi tôi yếu lòng, vấp phải những chông gai, nhưng tôi và “thầy Ký thời sinh viên” ấy đã cùng nhau vượt qua. Nhiều lúc gặp khó khăn, thầy Ký vẫn luôn nghĩ rằng:Đúng là thiếu đôi tay, mình như con thuyền giữa phong ba lại thiếu bánh lái. Sự nguy khốn bất cứ lúc nào cũng có thể hiện hữu”. Nhưng lại ngay lập tức lấy lại tinh thần ngay như việc đưa mắt nhìn ngắm lên bầu trời, thấy tàu chạy đến đâu thì vầng trăng chạy theo đến đó như muốn nói rằng: “Cậu cứ yên tâm! Tôi luôn theo từng bước chân của cậu đấy! Cậu không bao giờ cô đơn!”. Và quả thật đúng như vậy, tôi cũng như thầy Ký, tôi không bao giờ cô đơn. Bên cạnh tôi cũng có những người bạn tôi xem như là tri kỷ, những người thầy người cô mẫu mực và gia đình thân thương luôn đồng hành cùng tôi. Cứ như thế, mỗi khi chịu quá nhiều áp lực của cuộc sống, đến nỗi không thể chịu thêm được nữa, tôi liền tạm gác lại tất cả, về với gia đình hay trút nỗi lòng tâm sự với những người bạn đồng hành, tự nạp thêm năng lượng cho bản thân để có thể vững vàng bước tiếp những chặng đường tiếp theo của cuộc đời.

Rất mong với những dòng cảm nhận ngắn ngủi này, tôi đã phần nào truyền cảm hứng để bạn tìm đọc tác phẩm “Tôi học Đại học” của người thầy giáo đầy nghị lực Nguyễn Ngọc Ký. Mong bạn sẽ có nhiều trải nghiệm mới mẻ và đầy ý nghĩa với tác phẩm này.

© Gấu - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Tôi chọn tuổi trẻ bước về phía trước l Radio Tâm Sự

Gấu

Đơn giản. Tự do.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên

Lỡ duyên

Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai

Tình khó phai

Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình

Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.

Khi mặt trời mỉm cười

Khi mặt trời mỉm cười

Tôi thấy yêu làm sao mặt trời lúc đó, tôi thấy yêu làm sao những buổi sớm mai thật lắng đọng thật nhiều cảm xúc và những nguồn huyết mạch của cuộc sống cứ cuộn trào mãi trong tôi.

Người ơi

Người ơi

Em thích gọi anh là người ơi, chỉ là một tiếng gọi thật ngắn thật nhanh mà chứa đựng trong đó biết bao ân tình biết bao da diết của những tháng năm mình được quen nhau, mình được yêu nhau thật trọn vẹn.

Kí ức muốn lãng quên

Kí ức muốn lãng quên

Kí ức về cậu có lẽ là kí ức đời này tớ muốn quên nhất, cậu cũng có lẽ là người tớ muốn quên nhất...

back to top