Có phải anh đã quên ( Như cơn gió vô tình, phần 5 )
2012-11-07 15:25
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù
Triệu thương mệt mỏi ngồi dậy mở cửa phòng. Tố Quyên xinh đẹp và duyên dáng hiện ra với chiếc áo dài màu vàng được may cách tân lộ rõ bờ vai trắng tròn.
- Mày không được khoẻ hả?
Tố Quyên bước theo Triệu thương vào phòng, Triệu Thương nằm dài xuống giường:
- ừ! Tao bị cảm. Mấy đứa ở cửa hàng nói với mày à?
- Ừ! Tao đến đó tìm mày, nghe bảo mày bệnh. Đã đỡ chưa?
- Cũng đỡ rồi, mày đi đâu mà mặc đẹp vậy?
Tố Quyên cười tự tin:
- Tao vừa đón một đoàn khách từ Úc.
- Mày thật giỏi. mới đó mà đã lên quản lý một khách sạn năm sao rồi.
- Chưa đâu. Tao còn muốn mình dẽ là nữ doanh nhân nổi tiếng khắp thế giới.
- Thế còn…anh ấy, người yêu của mày?
Nụ cười bỗng trở nên méo xẹo trước câu nói như vô tình của Triệu Thương, Tố Quyên thở hắt ra:
- Để đạt được ước mơ của mình thì phải hy sinh nhiều thứ lắm.
- Kể cả tình yêu suốt sáu năm sao?
Ảnh minh họa
- Thì như tao đã nói với mày. Bọn tao không có duyên.
Triệu Thương uể oải nằmdài xuống giường:
- Tao thật không hiểu nỗi mày. Mày định ở vậy đến bao giờ? Mà gia đình mày liệu có để vậy không?
Tố Quyên cười:
- Vì thế mà đến nay tao vẫn chưa về nhà.
Trố mắt nhìn bạn, Triệu Thương không ngờ cô bạn thân lại có cá tính mạnh quá. Cô cứ nghĩ trên đời này chỉ có một mình cô là sợ hôn nhân thôi chứ. Triệu Thương vừa ra khỏi nhà thì chuông cửa lại đổ. Đích thân anh trai cô Triệu Quang ra mở cửa. Vừa bước ra cổng, Quang đã lên tiếng:
- Chị Tám! Để đó cho tôi, chị vào chuẩn bị vài lon bia và một ít đồ nhắm cho tôi đi.
Quang mở cổng, người khách bấm chuông là một chàng trai cao to đang ngồi trên chiếc xe đua màu đỏ trông khá ấn tượng.
Dựng chiếc xe trên hàng sỏi, Phong ngồi xuống băng đá chung với Quang, anh đảo mắt nhìn xung quanh. Một ngôi nhà với kiểu hiện đại ba tầng, được bao bởi giàn hoa giấy bên ngoài. Quả thật là nơi lý tưởng để nghi ngơi sau một ngày làm việc vất vả. Nó như tách biệt hoàn toàn với bên ngoài. Phong thích thú với khu vườn đầy bon sai, có cả những loại hoa được trồng xen kẽ trông rất đẹp mắt.
- Nhà mày đẹp và yên tĩnh quá nhỉ ?
Quang phì cưởi đón khay bia và thức ăn chị Tám vừa đem ra. Khui một lon đưa cho Phong, anh cười:
- Cưới vợ đi, ông bà già sẽ cho một ngôi nhà giống như vậy.
- Thôi thằng quỉ, mày làm ơn đừng nhắc đến nữa. Mà bộ có vợ thì mới được ờ nhà đẹp chắc?
Quang bật cười nhìn Phong nhăn nhó:
- Nè! Vụ ra mắt sao rồi?
- Cũng thú vị lắm.
- Vậy còn kết quả? Đừng nói với tao là thất bại nghen.
Phong nheo nheo mắt:
- Không phải thất bại nhưng trước khi xem mắt em gái mày tao sẽ không đưa ra quyết định gì hết.
Quang kêu lên:
- Vậy à? Nếu có bản lĩnh thì... ok. Tao chỉ sợ mày... không sống nỗi đến ngày đó thôi.
Phong cười cười. Anh và Quang quen nhau từ hồi đại học rồi cả hai đi du học. tuy là bạn thân nhưng chưa bao giờ Phong có cơ hội diện kiến cô em gái của Quang.Không biết đó là cô gái như thế nào, nhưng qua cách kể của Quang anh thấy Quang rất cưng chiều cô em gái đó, kẽ thở dài,Phong đăm chiêu trong dòng suy nghĩ riêng của mình.
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.