Chúng tôi chia tay rồi
2021-08-31 01:25
Tác giả: Như Ý PT
blogradio.vn - Đến một ngày, cùng đến một quán nước quen thuộc, cùng món uống quen thuộc nhưng cô chẳng còn nói với anh một câu nào nữa. Lúc đó anh chợt nhận ra, hình như họ đã trở thành xa lạ từ bao giờ...
***
Ngày trước khi ai đó nhắc về cô, anh chỉ mỉm cười một ánh mắt đầy tự hào. Bởi với anh, chẳng ai có thể mang lại cho anh cái cảm giác bình yên đặc biệt đến vậy, chẳng ai đủ kiên nhẫn để cho anh tựa vào vai mà ngủ. Nhưng bây giờ, điều anh muốn chỉ là những người bạn chung của cả hai hãy để mọi thứ được ngủ quên vào ký ức của mình. Đừng ai nhắc về cô, về nỗi đau chẳng bao giờ anh có thể xóa nhòa được. Và hôm nay, anh lại phải nhắc lại câu nói: “Chúng tôi... chia tay rồi!”
Chỉ một lần bắt gặp ánh mắt đượm buồn nhìn vu vơ ra khung cửa sổ, anh bỗng dưng cảm thấy có ấn tượng với cô và không hiểu động lực nào đã khiến anh bước đến ngồi cạnh ghế của cô để bắt chuyện. Rồi cứ thế mỗi ngày trôi qua những câu chuyện được chia sẻ mỗi lúc một nhiều hơn khiến khoảng cách của cả hai cũng trở nên gần gũi hơn. Chẳng hiểu từ khi nào, cô đã trở thành một trong những phần quan trọng đối với anh, những điều gì anh muốn thực hiện hoặc cần một người đồng hành anh vẫn nghĩ đến cô.
Cả hai vẫn âm thầm đi bên cuộc đời nhau, cô vì anh mà cố gắng nhiều hơn để đạt được những mơ ước của mình. Cô nghĩ như vậy mới có thể xứng với anh, một con người thích cầu toàn cho mọi thứ nhưng đôi lúc lại rất lười. Anh là một người thích cô độc, thích đi ngược lại với suy nghĩ của mọi người. Đôi lúc chỉ cần một chốn bình yên để có thể ngồi suy nghĩ, đọc sách hoặc lặng yên nhìn cuộc đời trôi đi tấp nập. Thỉnh thoảng cô cũng ngồi lặng lẽ cạnh bên để nghe nhạc, để im lặng và chẳng nói gì để anh mặc nhiên trong thế giới của mình.
Có lẽ cũng vì thế mà đôi lúc vô tình, anh quên mất việc cô ấy có tồn tại trong tim của mình. Những gì anh muốn cô đều cố gắng để thực hiện, đến nỗi có nhiều lúc anh nhận ra chỉ cần đó là điều anh muốn thì cô ấy làm tất mà chẳng than van hay nói rằng mình không thể. Nhưng anh thì khác, lúc ấy với cái suy nghĩ ích kỷ, cầu toàn của mình, anh cứ nghĩ cô nên như thế, phải làm thế mà không bao giờ hỏi lại cô ấy có mệt không, có cảm thấy vui vì điều đó không. Dần dà, anh cũng nhận ra sự vô tâm, sự im lặng của mình đã khiến cô ấy thay đổi. Cô im lặng nhiều hơn, ánh mắt suy tư và chẳng còn sự hồn nhiên như những ngày đầu anh gặp nữa. Anh nhận ra khoảng cách giữa cả hai ngày một lớn hơn, cô ấy chẳng còn nồng nhiệt với tình yêu của mình, chẳng còn coi anh là điều quan trọng nhất nữa. Đến một ngày, cùng đến một quán nước quen thuộc, cùng món uống quen thuộc nhưng cô chẳng còn nói với anh một câu nào nữa. Lúc đó anh chợt nhận ra, hình như họ đã trở thành xa lạ từ bao giờ...
Hôm ấy, cô đổi ảnh đại diện cùng tình yêu mới... Anh lặng lẽ cùng nhóm bạn đi uống bia thật khuya mới về đến nhà. Nằm vật vã trên giường anh nhận ra mình thật tệ, anh chưa bao giờ dám thừa nhận mối quan hệ trên mức tình bạn với cô, mặc dù bề ngoài kể cả những người không quen biết họ cũng nhận ra được tình cảm của cả hai dành cho nhau. Ấy vậy mà anh vẫn luôn trốn tránh nó, anh cảm thấy mình còn nhiều mục tiêu khác cần phải hoàn thành trước khi có thể yêu thương người phụ nữ của mình. Với anh, công việc, tiền bạc và sự thành đạt là quan trọng hơn cả rồi mới đến tình yêu và gia đình. Có lẽ vì vậy dù đã gần 30 nhưng mặc gia đình hối thúc, mong ngóng anh vẫn mặc định làm những điều mình muốn. Và rồi anh mất cô... Người đã dùng bao nhiêu năm tháng trong cuộc đời để chờ đợi anh, để mong anh có thể một lần đối diện với tình cảm của bản thân. Nhưng rồi chỉ nhận lại những tổn thương từ anh và cuối cùng cũng rời đi. Anh cười nhạt, anh chẳng trách cô đâu chỉ trách bản thân mình tại sao lại có thể bắt cô chờ đợi, im lặng và rồi cứ ngày một đẩy cô xa mình hơn. Anh chợt nhận ra hình như trước giờ, chỉ có khi anh cần thì cô luôn có mặt, chứ không nhớ được bao nhiêu lần mình có mặt lúc cô cần. Hình như là chưa từng thì phải...
Hôm nay, tiếng “Ting! Ting...” của điện thoại làm anh giật mình, kéo anh ra khỏi sự miên man suy nghĩ. Một người bạn của cả hai nhắn tin mời đám cưới và hy vọng anh và cô có thể làm người bưng mâm... Anh cười, một nụ cười héo hon sau những tháng ngày anh tưởng chừng như sắp quên được cô. Anh vội vã lướt tay trên bàn phím soạn dòng tin nhắn: “Hôm ấy anh sẽ đến, nhưng anh và cô ấy đã chia tay rồi!...
© Như Ý PT - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Replay Blog Radio: Người yêu anh còn chia tay được, theo em thuốc lá đã là gì?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Rượu có gì mà nhiều người đam mê đến thế?
Không một tiếng khóc, không một lời nói từ người nhà, không một ai chạy đến nắm lấy tay anh ta. Đơn độc và lặng lẽ. Anh ta đến cuối cuộc đời mà không ai hay biết, không ai để ý, chỉ có cái bóng của chính mình và những giọt rượu đã dẫn dắt anh đến đây.
Thân gửi, anh yêu em
Nhưng chẳng có từ ngữ nào đủ để miêu tả nỗi nhớ ấy, và càng viết thì anh càng thấy mình rơi vào trong nó sâu hơn. Giờ đây anh đã hiểu nỗi lòng của những người yêu xa, anh muốn ôm và hôn em nhiều hơn bao giờ hết.
Tết là đừng xa nhau
Cái niềm ao ước đó cứ làm bác Ba trăn trở hoài mỗi khi từ tết xuất hiện, mong sao tết là tất cả được gần gũi bên nhau. Tết là đừng làm mọi người phải cách xa, vậy mà bác cứ ước hoài cũng có được đâu, là vì vậy đó.
Hôn nhân địa ngục hay ngã rẽ thiên đường
Người yêu hiện tại của em, anh ấy đã chứng kiến mọi thứ. Anh ấy đã an ủi và chăm sóc em khi em yếu đuối nhất, và em không thể ngừng tự hỏi: Tại sao em lại phải gắn bó với người chồng bạo lực, trong khi em có thể tìm được hạnh phúc thực sự?
Dịu dàng trong đời (Phần 5)
Cô từng nghe qua một câu nói: “Đến một lúc nào đó bạn sẽ phải bật khóc trước lựa chọn của bạn”, chuyện của Ngọc cũng vậy chuyện của cô cũng thế, mãi đến sau này cô mới có thể hiểu ra những điều này. Cô tổn thương người mình yêu cũng tổn thương cả chính mình
Những chuyện đến với mình đều là cái duyên
Cách tiếp nhận, xử lý các vấn đề của mỗi người cũng khác nhau. Những người cảm tính, bồng bột, xốc nổi thì hành động thường thái quá khi đối diện với sự việc. Còn những người chín chắn hơn, trải nghiệm hơn, trưởng thành hơn họ sẽ bình tĩnh để đối đáp.
Bãi sông Hồng
Cầu nhộn nhịp, lung linh trong nắng mới, Bóng nghiêng soi rạo rực nước sông Hồng. Sóng dạt dào năm tháng mãi chờ mong, Thuyền ai đó mong về lại bến xưa.
Người EQ cao không tuỳ tiện nói 3 điều này, trong khi người EQ thấp gặp ai cũng kể
Người EQ cao không dễ dàng chia sẻ 3 điều này với người khác. Họ luôn biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói.
Vì còn thương nên còn vương
Muốn kêu than với đất trời rằng mình nhớ em, muốn gào lên cho cả thế giới biết mình thương em nhưng nào có ai quan tâm đến anh cơ chứ, người ta cũng chỉ cười trừ vì hơi sức đâu mà để ý đến một kẻ tình si. Anh đành gửi gắm vào hết con chữ, anh vùi đầu vào những suy tư, anh cứa vào tay mình rỉ máu, à thì ra, chẳng đau bằng việc đánh mất em.
Buồn - tức là cuộc sống vẫn còn ý nghĩa
Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, tôi cũng vậy và mọi người cũng vậy. Cho đến lúc nào đó bạn vượt qua được những khó khăn, thử thách bạn sẽ thấy rằng những thứ làm khó bạn lại chính là những thứ giúp bạn được thăng hạng.