Sau tất cả em đã trân trọng chính mình và người xứng đáng
2021-11-12 01:25
Tác giả: Như Ý PT
blogradio.vn - Chỉ một tiếng nhẹ nhàng vậy thôi nhưng tay cô đã nắm chặt lấy bàn tay người cạnh bên, cô tựa đầu lên vai cậu nhìn bình minh đang lên. Hôm nay, bình minh rất đẹp. Ngày mới đang bắt đầu cùng với một tình yêu mới, thật đẹp và bình yên.
***
Cuộc sống của cô vẫn bình lặng, yên ả theo ngày tháng trôi đi cho đến một ngày cô gặp lại người yêu cũ đi cùng người mới trên phố. Cô gật đầu chào anh và chuẩn bị rời đi thì anh hỏi bất chợt hỏi cô “Cuộc sống của em hiện tại có ổn không?”
Cười nhẹ đáp lại câu hỏi bâng quơ của anh “Em vẫn ổn ạ. Em cũng quen dần với nhịp sống mới ở chỗ làm hiện tại rồi anh. Thôi em bận công việc nên em đi trước nhé!” Chẳng để anh kịp hỏi thêm câu nào cô bước đi ngay khi câu nói vừa kết thúc.
Bỗng dưng sao cô nghe khóe mắt mình cay cay, anh đã tìm được hạnh phúc mới vậy thì còn cô đang mong chờ điều gì? Thật sự mà nói thì cô cũng chưa trả lời được câu hỏi đó sau bao lần cố tìm một lý do để quên.
Người ta thường bảo “Chàng trai bên cạnh bạn năm 17 tuổi sẽ không phải là người cùng đi với bạn suốt cuộc đời!”. Ấy vậy mà cô lại bất chấp để yêu chàng trai bên cạnh cô năm 17 tuổi – để giờ đây là anh, một người đàn ông bản lĩnh, chững chạc và có tất cả mọi thứ trừ cô.
Cô chấp nhận lời yêu anh khi thanh xuân đang độ tuổi đẹp nhất, mộng mơ nhất. Nhưng thay vì được người yêu cưng chiều, chở đi hẹn hò mỗi buổi cuối tuần thì anh và cô lại phải đi làm thêm để kiếm tiền lo cho việc học của mình. Mỗi buổi gặp nhau thì chỉ vỏn vẹn được khoảng thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi để đi ăn vội cho qua bữa rồi lại chuẩn bị cho giờ học chiều.
Những món quà dành tặng cho nhau cô cũng phải cân nhắc, bảo anh để dành đó sau này làm vốn kinh doanh. Nhưng so với cô gái biết lo toan, trầm lặng bao nhiêu thì chàng trai ở độ tuổi đang lớn lại nông nổi, bốc đồng bấy nhiêu. Anh muốn dành cho cô những món quà đắt đỏ như những cô gái khác có, những lần họ cãi nhau điều giữ quan điểm riêng mình là muốn tốt cho đối phương.
Thế nhưng, anh chẳng khi nào lặng im để nghe được cô gái mình thương muốn nói điều gì. Mỗi lúc giận hờn nhau, cô chỉ im lặng mà không giải thích hay nói thêm điều gì với anh. Chỉ khi cả hai đã bình tâm lại cô mới chủ động nhắn tin cho anh hỏi như thế nào, rồi cả hai lại trở về mối quan hệ như cũ.
Sau tốt nghiệp, do công việc khác nhau nên hai đứa về công tác ở hai nơi cách xa nhau 370km. Có lẽ cũng vì thế mà mọi thứ dần dà xa cách nhau, anh luôn có lý do mỗi lần trễ hẹn. Đến một ngày anh im lặng rời đi không cho cô một lời giải thích, cô cố hỏi nhiều lần chỉ để nhận lại được câu “Mình dừng lại nha em” và cái quay lưng đi không ngoảnh lại.
Sau hôm ấy, có lẽ cô đã quá mạnh mẽ để kìm nén cảm xúc nên chẳng rơi một giọt nước mắt nào. Và cô cũng không thể mở lòng thêm để yêu một người nào khác. Phải chăng, mối tình năm 17 tuổi đã mang đi tất cả thanh xuân, nhiệt huyết và niềm tin của cô gái ấy. Giờ đây, khi gặp lại nhau giữa hai ngã rẽ của cuộc đời, cô biết nên buồn hay vui vì đã quá hy vọng rằng chàng trai năm 17 tuổi ấy sẽ quay lại và đi cùng cô đến suốt cuộc đời. Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, vừa mặn đắng lại chua chát.
Tiếng chuông điện thoại trong túi áo khoác run lên, là Hòa – cậu bạn thân từ thời đại học, người mà cô luôn tỉ tê những câu chuyện không hồi kết từ học tập, việc làm cho đến cả những câu chuyện vẩn vơ nào đó mà cô muốn có người tranh luận cùng.
“Cậu đang ở đâu đấy?”
“Đi uống bia không? Quán cũ nhé!”.
Cô nói nhanh rồi cúp máy không kịp để cho đối phương nói thêm câu nào nữa. Cô sợ thêm một lần nữa sẽ nghe câu từ chối, con tim cô lại vụn vỡ khi không còn đủ mạnh mẽ để đối diện với sự thật nữa.
Quán nhỏ nhỏ nằm cạnh bờ hồ đầy gió, Hòa dễ dàng nhìn thấy được cô gái nhỏ ngồi lặng yên vừa uống bia vừa nhìn ra phía xa của bờ hồ. Anh kêu một chai bia rồi kéo ghế ngồi đối diện cô và không nói gì cả. Đó như là giao ước ngầm giữa hai người đã hình thành từ lâu.
Cả hai cứ ngồi đấy mặc cho thời gian cứ trôi mau, đến khi góc phố vắng chỉ còn tiếng loạc xoạc của cô lao công, người đi trên phố cũng thưa dần… Hai cái bóng nghiêng nghiêng ấy mới trải những bước chân mình dọc theo bờ kè, gió mang theo hơi lạnh cùng sương khuya khiến cô lạnh buốt. Hòa lấy chiếc áo khoác mình cầm theo choàng lên vai cô bạn, miệng cứ lẩm bẩm “Uống không giỏi mà uống chi lắm thế? Buồn vì nó như vậy có đáng hay không?”
Câu nói ấy khiến cô gạt phắt chiếc áo trên vai xuống đất, quay lại nhìn Hòa mà nói trong nức nở “Tại sao chứ, tôi đã làm điều gì sai khiến họ phải rời đi chứ?”
“Bà không sai gì với họ cả. Chỉ là sai với chính bản thân mình thôi, họ không quý trọng bà nhưng bà không được bỏ mặc bản thân mình”. Câu nói của Hòa khiến cô khựng lại, đã bao lâu rồi cô lao vào công việc mà quên đi bản thân mình cũng cần có thời gian để nghỉ ngơi.
Hình như cũng lâu lắm rồi cô không cho phép mình khóc, mọi thứ cứ như một cuộn phim đang tua chậm dần trong đầu cô. Nhưng bây giờ không phải là cô nghĩ về anh, mà về những điều cô đã làm ra cho bản thân mình. Cô không cho phép mình có thời gian để mua sắm thêm một vài món đồ yêu thích nếu nó chưa thật sự cần thiết, cũng không rảnh để rủ những người bạn thân của mình đi cà phê vào mỗi cuối tuần.
Đã hai năm nay kể từ ngày anh ra đi, cô không cho phép bản thân mình được khóc. Cô sợ ai đó sẽ bắt gặp cô yếu đuối, đã không còn ai vỗ về, lau nước mắt, trêu đủ trò để cô có thể cười. Nhưng hôm nay, sau câu nói của Hòa, bỗng dưng khóe mắt cô cay. Cô đã khóc. Cô bật khóc nức nở như một đứa trẻ, mặc kệ cho thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa.
Hòa kéo cô tựa vào vai mình rồi im lặng để cô tựa vào đấy mà khóc, không chút dỗ dành như thể muốn cô khóc cho cạn đi nỗi buồn đã đeo đẳng theo cô suốt hai năm nay. Đến nổi ở cạnh cô, đôi lúc Hòa cứ nghĩ mình như chiếc bóng đồng hành với người bạn thân mà không thể chia sẻ, khuyên nhủ cô một câu nào. Nhẹ nhàng vỗ lên vai người bạn thân, cậu nói “Cứ khóc đi cho nhẹ lòng, ngày mới rồi sẽ bắt đầu những điều mới. Đừng cứ mang chuyện cũ bên mình, hãy một lần cậu sống vì bản thân mình đi”. Một hồi lâu sau, khi cô bạn mình đã bình tĩnh trở lại Hòa khẽ lay vai cô bảo “Về thôi!”.
Mệt nhoài sau khi khóc ướt vai cậu bạn thân, cô ngoan ngoãn như một con mèo đi về căn phòng nhỏ của mình.
Thấy cô đóng cửa phòng xong, Hòa mới yên tâm trở về nhà ngủ. Trong tim cậu cũng nhẹ đi phần nào và không nguôi hy vọng qua ngày mai sẽ tốt hơn với cô bạn của mình.
Cô thức dậy sau hồi chuông báo thức dài đằng đẵng. Bước ra ban công nhìn mặt trời đang dần treo trên những tòa nhà cao tầng, cô từ từ hồi tưởng lại câu chuyện ngày hôm qua. Cái câu nói “Hãy một lần sống vì bản thân mình đi!” của Hòa khiến cô không ngừng suy nghĩ. Bất chợt cô nhìn thấy được một chồi non đang lớn từ cây cẩm nhung đã tàn úa từ vài hôm trước, có lẽ mọi thứ nên thay đổi từ ngày hôm nay. Cô mỉm cười dùng bình tưới các chậu hoa nhỏ và hát vài câu vu vơ rồi vào nhà chuẩn bị đi làm.
Tối đến, tan làm cô tranh thủ chạy về nhà thay một bộ quần áo thật xinh rồi điện thoại cho cậu bạn thân “Này. Quán cũ nhé, tôi sắp đến rồi đấy”. Vẫn cái phong cách điện thoại nói không quá 5s của cô nhưng đủ khiến cho một người phải cuống cuồng chạy đến ngay. Vì sao ấy nhỉ?
Những 30 phút đã trôi qua, hai chai bia trên bàn đã cạn ấy vậy mà cậu bạn của cô vẫn biệt tăm. Thôi kệ, không vội vàng điện thoại hối hay nhắn đầy mạng xã hội của Hòa để ca cẩm việc cậu ấy trễ. Cô cứ tự mình suy nghĩ về những điều xảy ra một cách hiển nhiên.
“Xin lỗi nhé tôi đến muộn. Ô hôm nay đi ăn cưới ai à, diện ghê thế?”.
Hòa nhìn cô bạn mình một cách đầy thắc mắc.
“Dẹp ngay ánh mắt đó đi nào! Chẳng phải hôm qua ông kêu tôi sống vì bản thân mình à. Uống đi, đến trễ còn nói lắm thế”.
Cô dí ngay chai bia mới khui vào mặt đứa bạn thân của mình như thể nó sẽ chạy mất.
“Mà hôm nay tâm trạng gì đấy? Khác hẳn mọi ngày nhé”.
Hòa vừa uống, vừa nhìn cô bạn dò hỏi. Thà cô cứ im lặng hoặc cô kêu ca đủ thứ chuyện về công việc, về người hàng xóm vừa chuyển đến đã gây ồn ào hay bị ai đó bắt nạt cậu còn có thể hiểu được. Chưa bao giờ cậu thấy được khi cô bạn mình vừa thay đổi cách ăn mặc, vừa nói những câu hông giống với mọi ngày. Phải chăng, cô đã thay đổi sau cơn say ngày hôm qua.
“Này. Bà chịu đối diện với chuyện cũ rồi đấy à?”
“Ừ”.
Cô thở phào nhẹ nhõm rồi thay đổi thái độ ngay lập tức.
“Này, cây cẩm nhung mà ông tặng dịp Noel cho tôi ấy, cứ nghĩ nó chết rồi nhưng mà hôm nay tôi phát hiện ra nó mọc lên một chồi non mới đấy. Đến cây cối nó còn vươn lên để sống thì tội gì mình lại để cuộc đời mình chết nhỉ?”
“Giỏi đấy. Quà cho bà nè. Nãy tôi chạy đi ngang thấy nó hay hay nên mua tặng bà, không ngờ đúng dịp thế cơ chứ!”
“Tôi khui luôn nha”.
Chưa kịp để cậu bạn trả lời, cô đã xé xong lớp giấy gói ngoài một cách không thương tiếc.
“Lật đật à?’. Cô tròn mắt nhìn cậu bạn thân.
“Lật đật không bao giờ gục ngã, dù đứng trước sóng gió hay bị xô đẩy thế nào thì sau khi chông chênh nó vẫn tự đứng lên. Bà cũng vậy nhé”. Hòa vừa gật gù, vừa nói.
Ôm món quà vừa được tặng, cô đứng dậy dõng dạc gọi “Cô ơi. Tính tiền bàn con nhé” trước con mắt ngỡ ngàng của Hòa.
“Ơ! Chưa uống xong mà”.
Hòa đưa chai bia đang uống dở của mình lên hỏi, nhưng chưa kịp nhận được câu trả lời cô đã tính xong tiền bia và thong thả rời quán nhanh như cơn gió.
“Hôm nay không muốn say sỉn à? Sao bà toàn làm chuyện khó hiểu vậy? Biết thế tối qua tôi chẳng khuyên nhủ gì cả để bà như pho tượng vậy tôi sẽ dễ hiểu hơn”.
Hòa vừa lẩm bầm, vừa chạy theo để kịp những sải bước nhanh của đứa bạn thân.
“Tôi đang thương bản thân mình đấy thôi. Uống say mai lại thức trễ, có khi lại không được đón bình minh. Hay mai hai đứa mình đi Vũng Tàu đi, đi ra Mũi Nghinh Phong ấy đón bình minh, hứng nắng gió cho đã rồi về”.
Cô nói như thể sợ người đối diện sẽ giành hết phần nói của mình.
“Mai hai đứa còn đi làm mà Vũng Tàu gì?”.
Hòa ngạc nhiên nhìn cô.
“Nghỉ một ngày thôi. Tôi muốn mai ngắm bình minh ở đấy. Mà đi một mình chán lắm, đi chung nha”.
Cô vờ xuống nước năn nỉ.
“Ừ! Thì đi, sao lắm chuyện thế không biết”.
Hòa bất lực trước cô gái đang đứng trước mặt mình.
“Hòa này, tôi đã bình thường với mọi chuyện cũ, nếu giờ người đó có hỏi cuộc sống của tui như thế nào thì câu trả lời sẽ là “Cuộc sống em rất tốt” rồi tôi sẽ kể cho họ nghe những điều tích cực nhất về tui. Để họ biết dù không có họ, tôi vẫn ổn mà không còn buồn nữa chứ nhỉ?”.
Cô nhẹ nhàng nhìn vào cơn sóng biển đang vỗ rì rào mà nói, giọng nói nhẹ như cơn gió sớm nay.
“Thế còn chuyện mới thì sao?”.
Hòa gật gù như đồng ý với cô rồi hỏi.
“Chuyện mới gì?.
Cô quay sang nhìn người đang ngồi cạnh mình.
“Cậu đã có thể đón nhận một người mới đến bên đời mình chưa?”.
Hòa nhìn cô với ánh mắt chân thành nhưng thực sự nghiêm túc.
“Ừ!”.
Chỉ một tiếng nhẹ nhàng vậy thôi nhưng tay cô đã nắm chặt lấy bàn tay người cạnh bên, cô tựa đầu lên vai cậu nhìn bình minh đang lên. Hôm nay, bình minh rất đẹp. Ngày mới đang bắt đầu cùng với một tình yêu mới, thật đẹp và bình yên.
© Như Ý PT - blogradio.vn
Xem thêm: Cho em thêm niềm tin để chờ đợi được không anh | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu