Chúng ta cùng nhau đi khắp thế gian
2016-08-10 01:26
Tác giả:
Gửi xế của ôm!
Một ngày đẹp trời, ta lại cùng nhau rong ruổi trên các cung đường của đất nước hình chữ S này xế nhỉ. Vẫn những con đường thênh thang với sự tự do của tuổi trẻ, ôm lại vác ba lô lên vai, chân tay đeo giáp, mũ bảo hộ, khăn áo sẵn sàng ngồi sau xe tựa vào của xế đi khắp đất trời. Vẫn là xế trên những chuyến đi dài và rộng, vẫn cùng xế đến nhưng nơi xa lạ những hành trình theo đuổi đam mê. Xế biết không, với ôm đó là những chuyến đi ngập tràn màu sắc, khát vọng và đam mê như ôm được cả đất trời.
Ôm là một đứa vô cùng khó bảo xế ạ, chẳng muốn ngồi sau xe ai khác ngoài xế đâu. Chẳng thể nào tựa vào vai một chàng xế xa lạ mà đánh 1 giấc ngon lành, cũng chẳng thể nào chịu vòng tay ôm người ta khi đổ đèo vượt núi để hành trình thêm ấm áp yêu thương. Cũng chẳng thể miễn cưỡng mình trở thành một ông “cứng” chăm lo sức khỏe trong những chuyến đi dài cho một xế không thân thuộc được.
Chỉ bởi vì ôm đã quá quen với cảm giác ấm áp ngồi sau xe của xế. Có tấm lưng, có bờ vai vững chãi của chàng xế yêu ở phía trước, để ôm có thể an yên mà tựa vào say sưa một giấc. Có ngửi thấy thoang thoảng mùi mồ hôi ngai ngái của xế mà cảm thấy bình yên giản dị. Lại có đôi khi, vòng tay ôm siết chặt xế trong những khúc cua táo bạo, những đoạn đèo đổ ngược như thác, hay những con đường sỏi đá lởm chởm chông chênh nhưng lòng ôm không hề lo sợ mà cảm thấy tin tưởng và hạnh phúc ngập tràn.

Xế có thấy không, đất nước mình thật đẹp làm sao. Những ngọn núi cao những đoạn đèo hùng vĩ, những con sông xanh thẳm những trưa hè, những ngôi nhà sàn chênh vênh thấp thoáng triền núi của đồng bào vùng cao, những con đường bờ biển dài như bất tận, những thềm ruộng bậc thang nhấp nhô mùa nước đổ, những cung đường trắng ngoằn ngoèo nhưng thướt tha đầy quyến rũ, cùng cả những chợ phiên trên bản ngập tràn màu sắc và tiếng cười trẻ thơ… chúng ta cùng nhau trải nghiệm, cùng nhau khám phá, thưởng thức, cùng nhau để lại dấu chân đánh dấu đam mê và tuổi trẻ ở những nơi đã đi qua và nhộm chúng bằng màu của tình yêu ôm và xế.
Chỉ là chúng ta cùng mê xe, cùng yêu những cung đường, thèm đến những nơi xa lạ, chung sở thích tự do ăn bờ ngủ bụi, khát khao xê dịch và quan trọng hơn là mình cùng yêu nhau để cùng nhau rong ruổi mãi. Rồi tại đâu đó trên những chuyến đi, xế chăm lo cho ôm là những lần cầm lái vững chắc, những vòng xe an toàn, bờ vai vững để ôm tựa khi mỏi mệt. Ôm lo cho xế khi dự trữ nước uống, lương thực phòng khi xế khát hay đói, khi ôm dành tay lái với xế trong một chuyến đi xuyên ngày đêm sợ xế mệt, sợ xế mỏi mắt mà lạc tay lái. Cứ như vậy ta chăm sóc cho nhau như một gia đình, sang sẻ cho nhau từng mẩu bánh mì, từng ngụm nước lọc, hay choàng vội cho nhau tấm áo khi màn đêm buông xuống trên triền núi.

Xế ạ! Chuyến đi nào cũng có chông gai và cả những lần cay mắt như khi mình đổng cảm với những trẻ em vùng cao nghèo đói những vẫn gồng mình vươn lên, những mảnh đời bất hạnh nơi ta đã đặt chân đến, như khi mình hỏng hóc xe giữa triền núi và bất lực vì không ai giúp đỡ, hay khi mình cãi nhau gay gắt trong hành trình vì những lí do vặt vãnh không đâu, hoặc thậm chí cả những lần “đo đường” trầy xước khắp người… Đừng nản lòng xế nhé, hãy cứ bình tĩnh cầm chắc tay lái, tự tin nắm giữ tay côn mà tiến về phía trước. Vì đằng sau xế vẫn có ôm ở đây, vẫn luôn bên cạnh ôm dù hành trình mình nhiều lắm những khó khăn trắc trở. Bởi người ta nói “Giữa hàng tỷ người thật khó để tìm được một người yêu ta và ta yêu”. Nhưng có lẽ ôm đã quá may mắn khi có xế, vì chúng ta không những yêu nhau còn có chung niềm đam mê cháy bỏng với những cung đường ở trong lòng. Nếu có đôi khi xế cảm thấy mệt, đừng tự gánh gồng một mình được không? Ôm dù là ôm những vẫn có thể làm xế khi xế mệt đấy. Đừng lo lắng, mà hãy tin tưởng ở ôm nhé, ôm cũng có thể làm 1 xế cứng chứ không làm quái xế đâu. Hãy tin tưởng nhau như vậy và nhiều hơn thế nữa để mình có thể cùng nhau đi hết hành trình cuộc đời luôn xế nhé!
Nếu có một ngày, ôm ngủ quên trong những bộn bề, bon chen của cuộc sống mà đã quên mất đi những đam mê và tuổi trẻ của mình thì xế hãy kéo ôm đi nhé. Để chúng ta lại bên nhau đi tìm những buổi sáng bình minh trên thung lũng hay hoàng hôn tắt bóng dưới những rừng cây cùng nhau đi chung một con đường mang tên hạnh phúc.
Trời xanh, mây trắng, nắng vàng và lại sắp một mùa nữa cùng xế đi khắp thế gian...
© Chênh Vênh – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Chuyện tình xế ôm
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.






