Chúng ta, ai rồi cũng sẽ đổi thay
2022-12-30 01:22
Tác giả:
Xí nhọ
blogradio.vn - Có ai đó nói rằng nó không được khóc, mẹ và em nó sẽ đau lòng. Nó là chị cả nó phải nghị lực, nó phải mạnh mẽ. Nó nghe vậy cũng chả dám khóc.
***
Mùa xuân năm ấy nó mới chỉ 10 tuổi.
Mùa xuân năm ấy có một người mãi mãi rời xa nó.
Mùa xuân ấy chỉ còn trong ký ức không bao giờ nó quên.
Gió rít từng cơn bên ngoài phả theo cái lạnh tê tái của mùa đông. Đông năm nay đến muộn, nhưng cái rét thì chả kém gì những năm trước. Nó chỉ muốn co mình lại quấn trong chăn bông không muốn bước ra ngoài. Một cái Tết nữa lại đến, báo hiệu năm mới lại gần kề. Mỗi một Tết lại nhắc nhớ về mùa xuân năm ấy. Mùa xuân mà người bố kính yêu rời xa nó mãi mãi.

Năm đó vừa hay sang năm học lớp 6, cuối năm đã tất bật rộn rã thi học kỳ xong, bước cả sang học kỳ 2, nói chung kết quả học tập vẫn tốt. Đón Giao thừa, xem Táo quân, năm nào cũng vẫn diễn ra. Mồng một Tết, sau khi chào cờ đầu năm, bố và các bác, các chú trong tổ dân phố đã đi chúc Tết các nhà, tính sơ sơ thấy bảo cũng gần sáu mươi nhà. Chưa có năm nào bố đi nhiều như thế, đi lâu như vậy. 10 giờ đêm bố mới về, trên người đã bám đầy mùi rượu. Bố uống khá nhiều. Tối ấy bố cũng chẳng ăn cơm nữa, con thì đã ngủ say. Nửa đêm bố mệt, gọi mẹ. Lúc đó, cảm giác có điều không ổn, mẹ đã gọi nó dậy sang nhờ hàng xóm. Và sau đó...
Mọi thứ diễn ra chóng vánh đến chẳng kịp trở tay. Tin tức bất ngờ xé đi sự hạnh phúc vẫn còn dư vị của những ngày nghỉ tết. Bố mất, nó khóc. Không ai cho nó khóc. Nó buồn. Tối hôm đó mưa rất to. Đến cả ông trời còn xót xa cho cái tình cảnh của nó. Có ai đó nói rằng nó không được khóc, mẹ và em nó sẽ đau lòng. Nó là chị cả nó phải nghị lực, nó phải mạnh mẽ. Nó nghe vậy cũng chả dám khóc.
Trở lại trường những ngày sau đó, nó rất buồn, chẳng còn bố đưa đón như những ngày trước. Hằng đêm sẽ chẳng thấy người ngồi đọc báo, cắt những con chữ giấy khẩu hiệu ngay ngắn, dạy nó cắt vài chữ. Chẳng có ai ôm nó lúc mệt mỏi. Chẳng có ai chở đi chơi, về quê nữa rồi. Giờ tan học luôn là cơn ác mộng của con bé, nó sẽ chạnh lòng nếu thấy bố bạn nào đó đến chở con đi học về, nó sẽ khóc nếu tự nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên đường, nó từng từ chối người mà mẹ nó nhờ tới đón nó vì không muốn, hoặc là bố hoặc tự đi về.
Nó thu mình lại trước những câu hỏi, ngại gặp mặt nhiều người. Những ngày tháng chông chênh, mất đi chỗ dựa tinh thần, mất đi một người bạn, mất đi một người thân ruột thịt, và quan trọng nhất là nguồn sức mạnh, niềm tin nơi nó. Có bố sẽ chẳng sợ ai bắt nạt, có bố nó vững vàng, tự tin trong các cuộc thi, có bố nó không chịu ấm ức.
Mọi thứ sụp đổ, nhanh chóng, nó chưa chuẩn bị tinh thần. Rồi đây nó làm gì. Sau những ngày ủ rũ, mệt mỏi, nó giấu mình trong nỗi buồn dù mẹ và mọi người luôn động viên, khích lệ nó. Từ nay, nó biết không còn được cưng chiều nữa, phải tự lập lên. Ai cũng bảo nó là chị lớn, nên làm chỗ dựa tinh thần cho mẹ và em. Nó biết vậy nên cố gắng học hành, làm gương cho cả em, bảo ban em học tập. Nhiều lần tự tạo áp lực lên mình, trở thành một con người hoàn hảo, chuẩn mực lời nói, hành vi, nó ít nói hẳn, không đi chơi, không la cà, ngoài giờ học thì ở nhà giúp mẹ. Cứ thế, cứ thế, mỗi ngày.
.jpg)
Mỗi cuộc thi bố từng luôn là người đưa nó đi. Nó lúc trước cứ thấy mẹ là khóc um lên, không thi được. Nay dù thế nào cũng phải thi, dù trước mẹ, nó chẳng tự tin. Có bố đi, chỉ cần có bố, nó đều thi rất tự tin. Nó tập cách vượt qua nỗi sợ của bản thân, cố gắng tự đi tìm lời giải cho những điều nó muốn. Không biết sẽ tìm sự trợ giúp. Học cách mở lòng hơn với mọi người. Nó từng rất cô đơn, cô đơn trong suy nghĩ, trong việc làm, không muốn cậy nhờ ai. Sau khi bố mất nó nghĩ rằng trước khi nhờ ai giúp thì chính mình nên giúp mình trước vì sẽ không ai sẵn sàng giúp nó bất kỳ lúc nào. Nó vẫn luôn giữ suy nghĩ đấy từ dạo đó. Mọi thứ có thể không dễ dàng nhưng vượt qua một thử thách, một lần vượt qua được chính mình là một lần học thêm được bài học, một trải nghiệm. Bố có thể không cùng đồng hành nhưng vẫn dõi theo từng đường đi nước bước của nó.
Rồi nó cũng tốt nghiệp đại học. Bốn năm có những lúc tưởng chừng như nó sẽ bỏ cuộc. Bốn năm cho sự nghiệp đèn sách, trau dồi tri thức, con chữ. Bốn năm từng thất vọng về bản thân khá nhiều. Nó là người luôn ngoan ngoãn nghe lời gia đình. Từ dạo bố mất, mẹ là người có ảnh hưởng lớn nhất và nó cũng không muốn làm mẹ buồn. Mọi quyết định đều nghe theo mẹ. Kể cả chuyện chọn trường học. Ra trường đúng lúc ngành học có sự cắt giảm nhân sự, loanh quanh vài chỗ vẫn không thể ổn định. Nó bắt đầu mông lung cho con đường tương lai. Nó từng ước mơ làm cô giáo dạy văn, được đứng trên bục giảng, truyền niềm đam mê văn học đến các em nhỏ, là tình yêu quê hương, đất nước, yêu con người, yêu cuộc sống. Muốn có những kỉ niệm học trò vui vẻ cùng các em, cùng chia sẻ, trao đổi những điều hay trong cuộc sống, trong học tập. Hoặc không nữa, từng muốn làm nhà báo, có cơ hội đi đây đi đó, phản ánh cuộc sống qua trang báo, giúp đỡ được những hoàn cảnh khó khăn. Không thì làm một nhà công tác xã hội, đi đến vùng sâu vùng xa khắp mọi miền tổ quốc, giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh, khó khăn.
Cuộc sống vốn dĩ sẽ luôn thay đổi. Hôm nay, nó lại chọn thay đổi. Vẫn là vì mọi người, nhưng vì chính bản thân nó thêm một chút, để cho những ước mơ có thể trở thành hiện thực, để sống một cuộc đời không hối tiếc, được làm những điều mình muốn, giúp đỡ được nhiều người. Những biến cố, khó khăn trong cuộc đời là để tôi luyện cho bạn sức chịu đựng, sự mạnh mẽ, kiên cường, là bài thi cần phải vượt qua. Mỗi chúng ta là một cá thể riêng biệt, độc đáo không lẫn vào ai. Chúc cho bạn dù có khó khăn thế nào vẫn giữ ước mơ, niềm tin và hi vọng.
© Xi nhọ - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Nếu bố mẹ ly hôn, con sẽ chọn ở cùng ai? | Family Radio
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…









