Thương em
2024-02-27 08:00
Tác giả:
Xí nhọ
Những ngày cận Tết đó, phố xá tấp nập, người và xe cộ ngược xuôi. Người xa quê mong ngóng từng ngày để kịp chuyến xe, chuyến tàu về quê. Những háo hức, những nhớ nhung của những con người xa xứ một lòng hướng về quê hương, đem theo những món quà nhỏ sau một năm lao động vất vả. Em trai nhỏ của tôi cũng mong được về quê nhưng lại không phải vì những lý do đó...
Em trở về trong vòng tay cha mẹ, trong yêu thương của làng xóm nhưng bằng một cách không thể đau xót hơn. Cuộc sống quả nhiên vô thường, tuổi 20 của em đã không thể trọn vẹn, còn bao ước mơ, hoài bão vẫn chưa thể thực hiện. Thương em...
Những ngày đông rét mướt mang theo mưa lạnh, gió rít từng cơn trên mái nhà, hôm nay bố mẹ không còn thấy em ngồi đó, kể những câu chuyện vui cho cả nhà. Em tôi thực sự không còn nữa.
Tuổi thơ em dữ dội, không êm ả. Cuộc sống nơi làng quê yên bình ngỡ êm đềm mà giông tố. Ngày còn bé, em bị bố đánh mắng lên bờ xuống ruộng. Bố em rượu chè, cờ bạc về nhà đuổi đánh mẹ con em. Mỗi lần đánh là tiếng khóc của em lại xé lòng. Có những lúc quá xót xa. Thằng bé bị bố đánh, còn bị dẫm cả trên bụng. Những lúc như vậy chỉ muốn ôm em vào lòng, chạy ra chống đỡ cho em.
Tuổi thơ cơ cực là vậy, không có nổi một ngày bình yên, em vẫn lớn lên, vẫn hiếu thảo, vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Có những đứa trẻ hiểu chuyện đến đau lòng như thế.
Em lớn lên vì hoàn cảnh khó khăn nên đăng ký đi xuất khẩu lao động. Rời xa quê hương, bạn bè, gia đình, thương mẹ, thương em gái, em quyết định ra đi, cũng để có một công việc có thể kiếm ra tiền và hơn cả để tách ra khỏi bố em, người gây ra quá nhiều tổn thương cho gia đình. Em đi mang theo ước mơ về cuộc sống tốt đẹp hơn. 3 năm trôi qua như một giấc mộng, 3 năm bao biến cố cuộc sống xảy ra, dịch covid hoành hành, may mắn thay em vẫn bình yên. Nhưng...ngày sắp hết hạn về thì bố mẹ em chia tay, những ngày tháng khổ cực, bị hành hạ cả thể xác lẫn tâm hồn đã khiến mẹ em phải đưa ra quyết định để giải thoát chính mình, và cũng để các con thoát khỏi những khổ đau. Có lẽ chẳng có ai phải chịu một lúc nhiều nỗi đau từ bé đến lớn như em vậy...
Em về trong vui mừng của cả nhà. Về nước chăm chỉ tìm việc làm để nuôi sống bản thân, phụ giúp gia đình, em giao hàng, em làm sale... Giữa những ngày đang háo hức học tiếng chuẩn bị cho một hành trình mới ở một đất nước mới thì em nhận được hung tin. Em mắc bệnh hiểm nghèo. Chắc em sốc lắm, bạn bè sốc, gia đình sốc... Ngày dài nằm viện đã ngăn cản lại ước mơ của em. Mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày em thấy cuộc sống thật ngắn ngủi. Xa quê cũng mong có thể kiếm tiền để về xây dựng cuộc sống nhưng có lẽ cuộc đời chả công bằng đến thế. Để em - một đứa trẻ chịu hết bất hạnh này đến bất hạnh khác.
Những ngày tháng điều trị em lục lại những kỷ niệm cũ với bạn bè, thầy cô, anh em, đồng nghiệp, gia đình, những người luôn dõi theo, giúp đỡ, động viên, hỗ trợ, yêu thương em. Em đã viết một bức thư thật dài cảm ơn tất cả mọi người. Em- một đứa trẻ nghị lực, ngoan ngoãn, hiếu thảo. Em- một đứa trẻ hiểu chuyện dù đau cỡ nào vẫn an ủi, động viên người khác. Em dù thế nào vẫn lạc quan bảo mọi người đừng lo lắng cho mình.
Hôm nay, sẽ không còn đau đớn, cũng chẳng có những tổn thương, sẽ không ai đánh em, mắng em nữa. Em sẽ sống một cuộc sống khác, ở một nơi khác, thực hiện những điều mà em muốn, nơi đó em sẽ sống thật hạnh phúc, có những người sẽ luôn yêu thương em.
Thương em thật nhiều...
© Xí Nhọ - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những mảnh ký ức (Phần 6)
Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)
Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc
Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước
Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)
Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình
Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

Tết xa quê
Nhớ cha nhớ mẹ mấy lần Mái tranh cũ rích lắm phần xác xơ Giao thừa pháo nổ hững hờ Bếp hồng nơi đó bơ vơ một mình

Những ngày giáp tết
Người quê tôi, vốn hiền hòa, chấc phác trong cuộc sống đời thường, khi xuân về lại càng trở nên dịu dàng và thân thương đến lạ. Từ trẻ tới già lúc này với vẻ mặt thật hân hoan, nụ cười trên môi thì luôn tươi như hoa nở. Tay bắt, mặt mừng đón chào thăm hỏi khi thấy người đi xa mới về.

Lặng lẽ chiều xuân
Chiều nay lặng lẽ bên thềm Ngàn hoa hé nở êm đềm tỏa hương Bếp chiều quyện khói hay sương Chút gì như vấn như vương lòng người.

Những mảnh ký ức (Phần 3)
Mà trời ơi sao cái cơm ý nó ngon không cưỡng lại được, tôi ăn nhiều đến nỗi mà bố tôi còn phải hãm lại không cho ăn nữa. Xong thêm cái món thịt lợn rang cháy cạnh bỏ hành lá, lấy miếng cháy chấm với cái nước mỡ đấy thì đúng miếng ngon nhớ nhất trên đời này.