Thương em
2024-02-27 08:00
Tác giả:
Xí nhọ
Những ngày cận Tết đó, phố xá tấp nập, người và xe cộ ngược xuôi. Người xa quê mong ngóng từng ngày để kịp chuyến xe, chuyến tàu về quê. Những háo hức, những nhớ nhung của những con người xa xứ một lòng hướng về quê hương, đem theo những món quà nhỏ sau một năm lao động vất vả. Em trai nhỏ của tôi cũng mong được về quê nhưng lại không phải vì những lý do đó...
Em trở về trong vòng tay cha mẹ, trong yêu thương của làng xóm nhưng bằng một cách không thể đau xót hơn. Cuộc sống quả nhiên vô thường, tuổi 20 của em đã không thể trọn vẹn, còn bao ước mơ, hoài bão vẫn chưa thể thực hiện. Thương em...
Những ngày đông rét mướt mang theo mưa lạnh, gió rít từng cơn trên mái nhà, hôm nay bố mẹ không còn thấy em ngồi đó, kể những câu chuyện vui cho cả nhà. Em tôi thực sự không còn nữa.
Tuổi thơ em dữ dội, không êm ả. Cuộc sống nơi làng quê yên bình ngỡ êm đềm mà giông tố. Ngày còn bé, em bị bố đánh mắng lên bờ xuống ruộng. Bố em rượu chè, cờ bạc về nhà đuổi đánh mẹ con em. Mỗi lần đánh là tiếng khóc của em lại xé lòng. Có những lúc quá xót xa. Thằng bé bị bố đánh, còn bị dẫm cả trên bụng. Những lúc như vậy chỉ muốn ôm em vào lòng, chạy ra chống đỡ cho em.
Tuổi thơ cơ cực là vậy, không có nổi một ngày bình yên, em vẫn lớn lên, vẫn hiếu thảo, vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Có những đứa trẻ hiểu chuyện đến đau lòng như thế.
Em lớn lên vì hoàn cảnh khó khăn nên đăng ký đi xuất khẩu lao động. Rời xa quê hương, bạn bè, gia đình, thương mẹ, thương em gái, em quyết định ra đi, cũng để có một công việc có thể kiếm ra tiền và hơn cả để tách ra khỏi bố em, người gây ra quá nhiều tổn thương cho gia đình. Em đi mang theo ước mơ về cuộc sống tốt đẹp hơn. 3 năm trôi qua như một giấc mộng, 3 năm bao biến cố cuộc sống xảy ra, dịch covid hoành hành, may mắn thay em vẫn bình yên. Nhưng...ngày sắp hết hạn về thì bố mẹ em chia tay, những ngày tháng khổ cực, bị hành hạ cả thể xác lẫn tâm hồn đã khiến mẹ em phải đưa ra quyết định để giải thoát chính mình, và cũng để các con thoát khỏi những khổ đau. Có lẽ chẳng có ai phải chịu một lúc nhiều nỗi đau từ bé đến lớn như em vậy...
Em về trong vui mừng của cả nhà. Về nước chăm chỉ tìm việc làm để nuôi sống bản thân, phụ giúp gia đình, em giao hàng, em làm sale... Giữa những ngày đang háo hức học tiếng chuẩn bị cho một hành trình mới ở một đất nước mới thì em nhận được hung tin. Em mắc bệnh hiểm nghèo. Chắc em sốc lắm, bạn bè sốc, gia đình sốc... Ngày dài nằm viện đã ngăn cản lại ước mơ của em. Mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày em thấy cuộc sống thật ngắn ngủi. Xa quê cũng mong có thể kiếm tiền để về xây dựng cuộc sống nhưng có lẽ cuộc đời chả công bằng đến thế. Để em - một đứa trẻ chịu hết bất hạnh này đến bất hạnh khác.
Những ngày tháng điều trị em lục lại những kỷ niệm cũ với bạn bè, thầy cô, anh em, đồng nghiệp, gia đình, những người luôn dõi theo, giúp đỡ, động viên, hỗ trợ, yêu thương em. Em đã viết một bức thư thật dài cảm ơn tất cả mọi người. Em- một đứa trẻ nghị lực, ngoan ngoãn, hiếu thảo. Em- một đứa trẻ hiểu chuyện dù đau cỡ nào vẫn an ủi, động viên người khác. Em dù thế nào vẫn lạc quan bảo mọi người đừng lo lắng cho mình.
Hôm nay, sẽ không còn đau đớn, cũng chẳng có những tổn thương, sẽ không ai đánh em, mắng em nữa. Em sẽ sống một cuộc sống khác, ở một nơi khác, thực hiện những điều mà em muốn, nơi đó em sẽ sống thật hạnh phúc, có những người sẽ luôn yêu thương em.
Thương em thật nhiều...
© Xí Nhọ - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.




