Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mỗi người chúng ta gặp trong cuộc đời đều có ý nghĩa nhất định

2023-04-01 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Cảm ơn cậu đã cho tớ biết rằng, mỗi người ta gặp trong cuộc đời đều có ý nghĩa nhất định. Cuộc sống có những người bạn, người thân, được làm những điều mình mong muốn, hoàn thành ước mơ của mình và đóng góp cho xã hội chính là ý nghĩa của cuộc sống.

***

- Nhanh chân lên nào, tớ đói bụng lắm rồi.

- Tớ đây, đi thôi.

Hai cô cậu bé là học sinh cấp 3 nhanh chân rảo bước ra khỏi cánh cổng trường sau tiếng trống trường. Tan học rồi, về nhà thôi.

Hình ảnh hai cô cậu chợt gợi lại trong tớ cảm giác của một thời học sinh cấp 3 giờ tan học buổi sáng luôn mong ngóng đi thật nhanh về nhà và  tình cờ tớ gặp cậu.

Năm ấy mười bảy tuổi, tớ và cậu học cùng lớp 12, thời điểm cuối cấp với bao nhiêu bộn bề lo toan- là các kỳ thi, là chọn trường, chọn khối thi, đăng ký nguyện vọng. cậu và tớ học cùng khóa nhưng khác lớp, một đứa lớp Văn, một đứa lớp Toán, đứa học tầng trên, đứa học tầng dưới. 

Thật ra hai đứa chỉ biết nhau thông qua bạn bè chưa bao giờ gặp mặt hay trao đổi gì cùng nhau. Thật tình cờ cùng thật bất ngờ hôm đó là lúc tan học, tớ đã qua bên kia đường đối diện cổng trường và tiếp tục đi thẳng để về nhà.

Cậu ở đâu đó phía sau gọi tên tớ, theo phản xạ tớ quay lại đã thấy cậu đi song song. Cậu thân thiện hơn cái cách tớ suy nghĩ rằng mấy bạn chuyên khối A thường lạnh lùng. Cậu hỏi tớ học bên đội tuyển Văn phải không. Cậu bảo cậu ở bên đội tuyển Lý. Cậu hỏi tớ bên đó chúng tớ học cái gì. Thầy giáo chủ nhiệm đội tuyển văn chúng tớ cũng là thầy giáo dạy văn lớp cậu, thấy có bảo mấy bạn học khối A học văn rất hay, tốt hơn hẳn mấy đứa hoc văn như chúng tớ. Bởi vây nên chắc cậu muốn biết chúng tớ học gì. Sau đó, cậu kể về đội tuyển Lý, về các thành viên trong đội. Tớ quá bất ngờ và cũng vì hơi ngại nên chỉ trả lời “ừ” sau mỗi câu nói của cậu. 

em

Cuộc trao đổi có vẻ không được tốt như cậu mong đợi, cả hai rơi vào im lặng, xung quanh các bạn học sinh vẫn đang trên đường đi học về. Hai đứa đi thêm một đoạn nữa thì cậu rẽ trước nên tạm biệt tớ, đáp lại tớ cũng tam biệt cậu. Sự việc diễn ra quá nhanh, tớ cũng chẳng nhớ mình đã nói gì và tại sao lại nói như thế. Sau đấy cũng chẳng có cuộc gặp gỡ nào nữa, chắc cậu thất vọng về cuộc gặp gỡ đó lắm.

Cuối năm học lớp 12, mỗi đứa mỗi lựa chọn cũng chẳng có chỗ có những tình bạn chẳng đến đầu cuối nữa, tạm biệt nhau mỗi đứa một phương. Tớ ra Hà Nội học, năm đầu là một thử thách, cả về học tập lẫn tinh thần, tớ kết bạn mới, tập làm quen dần với cuộc sống xa nhà, sắp xếp lại thời gian biểu cho học tập, thích nghi với cuộc sống sinh viên, các môn học ở bậc đại học. Những trải nghiệm trong đời thật sự đáng quý biết bao. Có một lần tình cờ, tớ chờ bạn ở vỉa hè, có bắt gặp cậu chở một bạn nữ phía sau xe đạp, nói chuyện gì đó khá vui. Cậu lướt qua tớ nhưng chắc không thấy tớ. Chỉ có lần đó, sau đấy giữa cái đất thủ đô rộng lớn cũng chưa một lần gặp lại.

Tốt nghiệp ra trường, tớ trở về quê tìm cơ hội. Tớ cũng chẳng có thông tin gì về cậu. Mới gần đây, tình cờ thấy cậu qua mạng xã hội nên tò mò vào xem. Cậu thay đổi ngoài sức tưởng tượng của tớ, lãng tử, bụi bặm, trưởng thành hơn cậu trai 17 tuổi tớ từng gặp. Cậu mê đi phượt, vượt qua những đèo dốc giăng mờ sương nơi phía tây bắc Tổ quốc, mỗi chuyến đi mỗi cuộc hành trình đều được cậu ghi lại bằng khả năng nhiếp ảnh của mình và vài dòng cảm tưởng như một cây văn thực thụ. Cậu viết cả blog. Một chuyến đi nào đó đã để lại ấn tượng sâu sắc đến độ cậu quyết định lập trang blog riêng để chia sẻ. Và cậu thích làm từ thiện.

em_1

Tớ vốn ít chơi với con trai, cũng hơi ngại với những người bạn mới, đặc biệt là con trai. Vậy nên, việc biết được cậu là một may mắn dù tớ và cậu không trở thành bạn bè. Cảm ơn cậu đã cho tớ biết rằng, mỗi người ta gặp trong cuộc đời đều có ý nghĩa nhất định. Cuộc sống có những người bạn, người thân, được làm những điều mình mong muốn, hoàn thành ước mơ của mình và đóng góp cho xã hội chính là ý nghĩa của cuộc sống.

Chúc cậu một đời bình an, hạnh phúc, khám phá được nhiều vùng đất mới và hơn cả giữ gìn sức khỏe để có thể giúp đỡ mọi người và thực hiện những ước mơ của mình.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Xem thêm: Nếu Gặp Lại, Mong Rằng Sẽ Là Một Ngày Mưa

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top