Chiếc vớ giáng sinh đầu tiên và bộ đồ màu đỏ( Cuộc đời ông già noel, phần 3)
2012-12-18 09:30
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Nhím Xù
Ngôi làng bây giờ cũng khá rộng và đông đúc đến nỗi Ni-cô-la không biết hết mọi trẻ em trong làng theo cách cũ, bây giờ chỉ còn duy nhất một cách cậu có thể nói nếu nhà nào có những trẻ em thì trẹo một cái túi trên cửa vào trước đêm Giáng Sinh. Với sự gia tăng trẻ em, chiếc xe trượt nhỏ bé của cậu không thể chở nỗi số lượng đồ chơi khổng lồ và thế là Ni-cô-la phải sử dụng chiếc xe ngựa của ông già Marsden để kéo. Việc để những chiếc túi được trang hoàng rực rỡ đầy yến mạch trên cửa trở thành thông lệ đối với trẻ em. Trong khi con ngựa ăn những hạt yến mạch, Ni-cô-la sẽ bỏ vào bao đầy những đồ chơi mà cậu đã làm.
Cuộc sống của Ni-cô-la không phải chỉ là tất cả những công việc đó. Một ngày kia từ chiếc ghế làm việc cậu nhìn thấy vài đứa trẻ đang chơi đánh trận bằng những quả cầu tuyết trên nền tuyết mới. Chúng trông rất vui nhộn đến nỗi cậu không thể cưỡng nỗi ý muốn tham gia vào. Một trong những đứa trẻ mà Ni-cô-la chưa gặp bao giờ đang đứng nhìn một cách nhút nhát.
"Lại đây," Ni-cô-la nói, đưa cho cậu bé một nắm tuyết lớn, " thử cầm lấy cái này và cứ coi như cái đích ở đàng kia"
"Ồ không! Em phải kiếm củi và về nhà thật nhanh chóng" cậu con trai bé nhỏ vừa nói vừa kéo chiếc xe trượt trống không đi xa dần.
"Đứa trẻ mới đó là ai thế?" Ni-cô-la hỏi những đứa trẻ khi cậu bé đã đi khá xa.
"Đó là Frederick. Nó mới đến đây. Một tai nạn ngoài biển làm bố nó bị liệt và bây giờ suốt ngày cứ nằm trên giường. Gia đình nó thật sự nghèo đến nỗi Frederick và em trai nhỏ Wilhelm của nó không có thì giờ để chơi đùa, bởi vì chúng phải giúp đỡ mẹ"

Ảnh minh họa
Vào đêm trước ngày lễ Giáng sinh cậu cố gợi ý cho mẹ quan tâm đến vấn đề này.
"Mẹ Ơi" cậu chậm rãi bắt đầu."Mẹ, mẹ có nghĩ là chúng ta có một cái túi trong nhà không?"
"Một cái túi! Loại túi gì thế Frederick?" Bà hỏi với vẻ ngạc nhiên.
"À, thật ra đó là một cái túi thêu, nhưng con tin rằng bất cứ loại túi gì cũng được. Chúng ta sẽ treo nó bên ngoài cửa vào đêm trước ngày lễ Giáng Sinh, khi Win thức giấc vào ngày mai, trong đó sẽ có một món đồ chơi xinh đẹp cho em. Ni-cô-la khắc gỗ sẽ làm cho tất cả các trẻ em trong làng và con nghĩ giá như có một cái túi ?"
Mẹ cậu thở dài, "Những thứ như bột và khoai tây đựng vào trong những chiếc bao, còn những thứ túi này nhiều năm rồi chúng ta không còn thấy. Có Chúa chứng giám, với tất cả những lo toan khác, mẹ nào có thì giờ mà thêu một cái túi. Dù sao thì mẹ cũng dám chắc rằng anh chàng Ni-cô-la này sẽ chẳng đến với những đứa trẻ nghèo khó như các con đâu. Nào, đưa em đi ngủ đi. Điều đó có thể làm cho đầu óc con thoát khỏi những ý nghĩ ngốc nghếch đấy".
Qúa buồn bã Frederick cố dứt bỏ ý nghĩ đặt một chiếc túi trước cửa nhà đón món quà Giáng Sinh cho cậu em trai bé nhỏ, nhưng cậu không thể quên những gì về Ni-cô-lạ Cậu nghĩ đến những điều cậu đã trông thấy ở ngoài rừng, một con người vui vẻ tử tế. Cậu cảm thấy chắc chắn rằng Ni-cô-la sẽ không đi quên khi đi ngang nhà một đứa trẻ nghèo khó. Cậu suy nghĩ mãi, và trong khi ngồi bên lò sưởi giúp em thay quần áo, cậu kéo chiếc vớ len màu sáng ấm áp của em. Khi Wilhelm đưa chiếc vớ lên, cậu nói đùa, "Bây giờ nó sẽ đựng những thứ quà tặng giống như bất kỳ những chiếc túi thêu nào. Sao lại không nhỉ? Cậu thì thầm với chính mình. "Tại sao lại không làm như thế? Và cậu nhảy lên lao ra cửa và buộc ngay chiếc vớ lên cánh cửa.
Một lần nữa Giáng sinh lại đến, mọi vật trong làng đều được tuyết bao phủ, lấp lánh dưới ánh trăng mùa đông. Không còn một ánh đèn đang thắp nào trong làng và mọi người đều say giấc chỉ trừ Ni-cô-la, dĩ nhiên là đang bận bịu đi từ nhà này đến nhà khác để làm cho những chiếc túi căng phồng quà tặng. Anh dừng lại trước cửa nhà Frederick. Dưới ánh trăng sáng anh thấy một vật gì đó trông buồn cười đung đưa trên cửa. Một chiếc vớ trẻ em! Ni-cô-la lặng lẽ cười một mình, một nụ cười dịu dàng đôn hậu, rồi với tay vào trong túi và nhét đầy vào trong chiếc vớ nhỏ bé, thế rồi vung roi với tiếng leng keng của chiếc xe trượt anh đi qua nhà bên cạnh theo lộ trình của mình.
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)
Mưa ngớt. Không khí mát mẻ và trong lành, khác hẳn với những ngày nắng như thiêu như đốt suốt một tuần ròng rã. Chim hót véo von trên cành na, nhảy nhót chuyền cành làm cho những hạt mưa còn đọng lại rớt xuống trên đầu chú mèo nhỏ xinh, tinh nghịch đang rình rập, nô đùa.

Đi Xa Hơn Để Trưởng Thành Hơn (Blog Radio 857)
Với những ai từng xa nhà, xa gia đình, xa bạn bè thân thiết đã từng cảm thấu nỗi lòng của những đêm đông thương nhớ hơi ấm vị quê nhà. Đó là nỗi nhớ những bình dị thân thương, những con đường trước nhà, khóm hoa đầu ngõ, âm sắc quê hương, lòng thương nhớ mẹ cha. Và đó cũng chính là những cảm xúc khó nói nên lời của Thảo Uyên.