Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Chiếc áo trắng của mẹ vẫn còn nguyên nếp gấp

2022-11-02 01:20

Tác giả: Thanh Nga


blogradio.vn - Dòng sông vẫn miệt mài trôi, chỉ có đôi bờ ở lại ôm trọn dòng sông yêu thương như mênh mang tình mẹ muôn đời. Phải rồi, mẹ tôi đã đổi thay, tôi cũng đổi thay, nhưng tình thương mãi như chiếc áo trắng tinh khôi của mẹ kia, mãi luôn vẹn nguyên ở lại.

***

Mùa thu đi qua, để lại những lớp lá vàng vương trên cây rụng xuống. Chẳng có loài cây nào xanh mãi chất diệp lục trên tán lá rì rào. Đổi thay phủ định lên nhau những tầng tầng lớp lớp. Thế nên ai rồi cũng bảo làm sao tắm được hai lần trên một dòng sông. Là người đang bâng khuâng hay hờn trách những đổi thay đã không còn như trước? Thế nhưng cuộc đời xoay vần, bản chất của cuộc sống luôn đổi thay.

Ngày ấy, mẹ tôi nhất định giữ gìn chiếc áo trắng bố tôi may cho mẹ trong ngày cưới. Chiếc áo mẹ mặc duy nhất một hôm mẹ là cô dâu. Sau đó, mẹ xếp cẩn thận chiếc áo đến từng đường ly gấp, cất gọn gàng trong chiếc rương bằng sắt. Mẹ sợ thời gian trôi đi, chiếc áo một ngày nào đó sẽ nhàu nát, vết ly gấp chẳng còn, rồi cuộc đời làm dâu của mẹ cũng sẽ vất vả lo toan. Thế nên mẹ bảo thủ giữ khư khư chiếc áo trắng cho thật mới, vẹn nguyên như ngày đầu, ngày mẹ được làm cô dâu.

Nhưng ngày tôi tròn ba tuổi, một ngày mùa xuân đâm chồi lộc biếc, từng hạt mưa phùn phấp phới bay, cũng là ngày bố và mẹ tôi chia tay. Cuộc đời có những đổi thay bắt buộc khiến con người ta phải vượt qua lựa chọn. Có những lối rẽ cả hai nhất định không tìm thấy lý do để đi cùng nhau. 

Đổi thay trong cuộc hôn nhân ấy chẳng làm mẹ tôi vui nổi, cũng chẳng khiến bố tôi hết buồn. Cả hai đều mang trong lòng những vết thương, những đau buốt hằn in không khắc vào da thịt mà nhức nhối trong từng nhịp thở nơi đáy tim. Chỉ có chiếc áo của mẹ vẫn lặng lẽ từng nếp li gấp nằm gọn ghẽ trong ngăn tủ chật chội. “Để làm gì, để bảo thủ cho những điều không chịu đổi thay phải không mẹ?” Đã có lần sau này lớn lên tôi hỏi mẹ một câu như thế. Mẹ chỉ nhìn tôi mỉm cười rồi lại vuốt ve chiếc áo cất đi. Chiếc áo chẳng chịu cũ đi và giữ khư khư nếp gấp cho riêng mình. Còn cuộc hôn nhân của mẹ đã đổi thay sang hình thái khác.

me-dan-con-gai-46

Nhưng rồi yêu thương vụt mất, trải qua bao mùa thu thay lá, bao mùa xuân đâm chồi, cũng như lòng người phải đi qua bão giông mới biết được sóng gió. Yêu thương đến bên ta đôi khi là lúc đã nếm trải qua đủ đắng cay, nay tìm được lại. Mẹ tôi cũng tìm cho mình yêu thương khác, bố tôi cũng tìm được hạnh phúc cho riêng mình trọn vẹn. Cả hai không đi cùng hướng chung với nhau, nhưng đổi thay khiến ngã rẽ mỗi người đi về phía hình chữ V xa mãi.

Ngày được làm cô dâu lần thứ hai, mẹ cũng mặc chiếc áo trắng tinh khôi, nhưng lần này mẹ không cất trong ngăn tủ chật chội nữa. Chiếc áo mặc bên mẹ, thủ thỉ vui buồn, cùng thời gian cũ mèm đổi thay. Và tôi cũng thấy nụ cười trên môi mẹ trở lại, nụ cười đằm thắm, là tiếng cười hạnh phúc đã từng đi qua khổ đau, như mùa xuân thắm chiếc lá xanh màu, đến mùa thu vàng phôi phai rụng xuống. 

Chấp nhận quy luật thay đổi của đất trời, cũng là khi mẹ tôi đã hiểu ra và chấp nhận đổi thay theo nông sâu của lòng người mà ướm cho vừa hạnh phúc của hiện tại. Chỉ có yêu thương trong mẹ luôn còn mãi, tôi hiểu điều đó trong siết chặt cái ôm.

Ngày xưa, ngày tôi tuổi thanh xuân, tôi giống mẹ bảo thủ ngỡ tình đầu như cơn gió mùa thổi mãi. Những lá thư, tấm bưu thiếp và cả những mẩu bút chì tôi dùng để viết, tôi cũng gói gọn trong ngăn kéo và giữ gìn. Nhưng rồi một ngày người bỏ tôi đi trong một chiều cả gió, chỉ những cánh hoa cỏ may găm chặt vào gấu quần chứ mọi níu kéo người kia đều vô ích không ở lại. 

Tôi đau khổ dằn vặt chẳng muốn ăn, không tìm được lẽ sống cho riêng mình bởi từng đo ni cho sự chung thủy đến tuyệt đối. Thế rồi cũng trôi qua khoảng thời gian ấy, là khi tôi chấp nhận sự đổi thay. Tôi gom những quá khứ dư thừa còn sót lại, buông bỏ ký ức là những lá thư, bưu thiếp về mối tình đầu, thả dưới dòng sông và trôi đi mất. 

me-dan-con-gai

Tôi biết, chính dòng sông cũng luôn mang trong mình sự đổi thay, bởi đôi bờ dẫu có đứng yên nhìn dòng sông chảy, thì dòng nước chỗ này thoáng chốc đã là dòng khác trôi xa. Tôi nhẹ nhàng nhìn theo những lá thư trôi, trôi cả những ký ức nặng lòng mối tình đầu khắc khoải. Còn lại trong tâm tưởng chút yêu thương ở lại, chợt mỉm cười ừ thì có một thời như thế ta từng đi ngang qua đời nhau. Yêu thương như đôi bờ chung thủy đứng lặng nhìn dòng sông đi xa. Yêu thương chẳng cần đổi thay bởi bản chất của nó được nhào nặn từ quá nhiều đau đớn mà thành.

Cũng giống như chiếc kén chật chội cựa mình cho cánh bướm bay lên, một mùa xuân rung rinh bên cánh hoa đón nắng, ấy cũng là sự đổi thay chuyển mình của cánh bướm. Đã một lần từng chịu chấp nhận thoát kén trong đớn đau. 

Ngày tôi làm cô dâu, cũng giống như tôi đổi thay thoát kén từ mối tình đầu, tôi mỉm cười tươi hạnh phúc. Mẹ tôi trên đầu hai thứ tóc, màu trắng thì nhiều màu đen chẳng có bao nhiêu. Mẹ cười hiền từ nơi khoảng sân nho nhỏ, thời gian thấm thoát thoi đưa, nhớ ngày nào mẹ vừa làm cô dâu mà nay con gái cũng làm cô dâu giống mẹ như 30 năm về trước. Cười đấy mà cũng khóc được ngay, hai mẹ con nhìn nhau mắt rơm rớm nước. Mẹ bảo mẹ hiểu rồi, đổi thay để vươn lên, đi qua bao đớn đau để gạn lọc yêu thương còn mãi.

Chỉ có chiếc áo trắng năm xưa của mẹ vẫn tinh khôi đường may nếp gấp. Nhưng giờ đây chiếc áo chỉ còn là bảo tàng chứng tích yêu thương đã từng qua. Và chẳng để làm gì, khi bản chất cuộc hôn nhân của mẹ đã trôi quá xa vào dĩ vãng, ngủ vùi cùng thời gian và dần lãng quên chẳng ai còn nhớ, bởi có quá nhiều đổi thay xếp chồng lên nhau.

tai-sao-con-gai-phai-lay-chong-ha-me-2-

Một mùa đông nữa lại về, cái lạnh trong từng cơn gió luồn lách vào nhánh cây ngọn cỏ của thiên nhiên đất trời để nhắc nhở về sự đổi thay chuyển mùa. Còn tôi và mẹ, những vết thương trong lòng này xưa tưởng khắc sâu nay đã liền sẹo theo thời gian. Trên trán mẹ mang những nếp nhăn, còn trên mắt tôi hằn in vết chân chim sau nhiều lo toan khó ngủ. 

Dòng sông vẫn miệt mài trôi, chỉ có đôi bờ ở lại ôm trọn dòng sông yêu thương như mênh mang tình mẹ muôn đời. Phải rồi, mẹ tôi đã đổi thay, tôi cũng đổi thay, nhưng tình thương mãi như chiếc áo trắng tinh khôi của mẹ kia, mãi luôn vẹn nguyên ở lại.

© Thanh Nga - blogradio.vn

Xem thêm: Con đã lớn lên từ nỗi đau của mẹ | Family Radio

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

Thanh Nga

Hãy yêu nhau đi, khi rừng thay lá!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hạnh phúc là không... nghĩ nhiều

Hạnh phúc là không... nghĩ nhiều

"Overthinking" là một hội chứng tâm lý suy nghĩ quá mức và có thể dẫn đến trầm cảm. Đôi khi, hạnh phúc của một cuộc hôn nhân cũng sẽ bị ảnh hưởng khi ta cưới một người… overthinking, nhìn đâu cũng ra lo lắng!

Khi em học cách được yêu thương (Phần 2)

Khi em học cách được yêu thương (Phần 2)

Cô đã từng nghĩ rằng mình không thể tin tưởng vào ai, rằng mình không thể dễ dàng mở lòng. Nhưng ánh mắt của Hoàng, với sự kiên định và chân thành, khiến tất cả những nỗi sợ hãi trong cô dường như tan biến.

Khi em học cách được yêu thương (Phần 1)

Khi em học cách được yêu thương (Phần 1)

Thư nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng, cảm giác ấm áp từ tay anh truyền vào tim cô, và trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng mối quan hệ của họ không còn đơn thuần là những mối quan tâm vặt vãnh. Nó là điều gì đó sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn, đủ để cả hai cùng bước tiếp trong cuộc đời này.

Sống chậm tí để thấy đời an yên

Sống chậm tí để thấy đời an yên

"Treat people with kindness" (đối xử với mọi người bằng sự tử tế) và " hãy đối xử với người khác theo cái cách mà bạn muốn được đối xử" là 2 châm ngôn sống mà mình luôn theo đuổi.

Đi đến nơi mình thích, làm những điều mình vui

Đi đến nơi mình thích, làm những điều mình vui

“Nỗi buồn và sự khổ đau không giết chết được ta. Nhưng bản thân ta sẽ chết dần chết mòn, thậm chí tìm đến điều dại dột vì tự đẩy mình chết chìm trong đau khổ”, chị Hà Thị Hương * (54 tuổi, kinh doanh ngành làm đẹp) chia sẻ.

Kẹo ngọt vị gừng

Kẹo ngọt vị gừng

Anh biết không, nhờ người cũ em đã rút ra được hai điều: Điều thứ nhất đó là anh có thể dùng lời nói, cử chỉ, hành động đối tốt với tất cả mọi người và thế gian này sẽ dịu dàng với anh. Nhưng anh tuyệt đối không được "sử dụng" đến trái tim mình để làm điều đó!

Biết nhiều hay là cần biết?

Biết nhiều hay là cần biết?

Mỗi con người chỉ có một trí óc và trí óc đó chỉ có một dung lượng giới hạn nhất định, không một người hiểu biết xuất chúng nào lại khẳng định rằng mình đã làm chủ được một nửa kho kiến thức khổng lồ của nhân loại.

Mãi nhớ về cha

Mãi nhớ về cha

Trọn cuộc đời này con mãi nhớ về cha Nhưng ít viết ra vì sợ thành sáo rỗng Hình ảnh cha theo con từ bé bỏng Đến bây giờ ký ức vẫn vẹn nguyên.

Lạc đường

Lạc đường

Trong vô vàn những khoảnh khắc lướt ngang trong đời, gặp anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban tặng tôi, chàng trai với đôi mắt cười ấy là người tôi thương anh đã mang ánh sáng đến bên tôi những ngày tăm tối nhất. Có lẽ tình yêu qua những con chữ này không đủ để nói lên tình yêu mà anh dành cho tôi, bởi những điều đẹp đẽ nhất khó mà có thể diễn tả được dưới bất kì hình thức gì.

Một người, hai cuộc sống

Một người, hai cuộc sống

Chỉ ở nơi người người đều đeo mặt nạ họ mới dám thỏa sức vùng vẫy và nhiệt thành tung hô nhau, chỉ có cuộc sống “ảo” mới cho học cảm giác được an toàn, được công nhận và được tồn tại.

back to top