Khát thèm tuổi trẻ
2022-12-14 01:30
Tác giả: Thanh Nga
blogradio.vn - Lúc ấy nàng là một cô gái mơ mộng, tóc ngang lưng đen mượt thả dài. Nhưng rồi, những đau khổ cuộc đời vây quanh đến, người yêu bỏ nàng đi, những khoảng trống trong tim từ đó chưa bao giờ được khỏa lấp.
***
Quán cà phê phủ kín không gian xanh của bóng cây điệp vàng lãng đãng rơi những chiếc lá mỏng manh qua ô cửa. Mùa này tiết trời đã cuối thu rồi, quán cà phê cũng nghiêng mình đón những sợi nắng xuyên qua tán lá cây, rơi rụng vào chiếc li thủy tinh bóng loáng. Khẽ lóng lánh, chạm nhau nhưng sắc màu như long lanh tuổi trẻ, như khoảng rơi về ngày xưa xa xăm, bồng bềnh.
Người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi đang ngồi đếm những sợi tóc rơi qua kẽ tay chằng còn thon dài. Mùa thu lá rụng, mái tóc trên đầu nàng cũng đua nhau rụng xuống lòng xác xơ. Cốc sinh tố chanh leo ánh vàng nghiêng ngả trên chiếc dĩa lanh canh như muốn khuấy tan bầu không gian im lìm vắng lặng.
Người phụ nữ quan sát những cặp đôi trẻ và cả những bạn thiếu nữ còn xinh xắn đang độ xuân thì bước vào quán. Tự nhiên nàng nhìn những thứ trẻ trung vây quanh mình mà lòng chênh chao một nỗi niềm thổn thức. Tuổi nàng đã vượt ngưỡng tuổi trẻ nhưng lòng nàng vẫn muốn được yêu, nàng cũng muốn được vụt chạy ra khỏi những bó buộc như Mị để đi tìm hạnh phúc, đi tìm tình yêu đích thực của đời mình. Vụt chạy ra không gian thì có thể nằm trong tầm kiểm soát của nàng, nhưng để quay ngược thời gian thì ai mà làm được? Đó là những điều mong ước vẩn vơ không thực tế, sáo rỗng, mộng mơ, không có thật. Nghĩ vậy rồi, nàng lại ngồi như chôn chân trong chiếc quán, ngắm những bạn trẻ đang say sưa làm những bận rộn của riêng mình.
Một cô gái trạc hai mươi tuổi, cô đang ngồi chăm chú vào chiếc màn hình máy tính. Ngón tay cô đan lên những con chữ trên bàn phím một cách say sưa. Cặp kính cận lâu lâu trễ xuống mũi, cô gái lại lấy ngón tay trỏ đẩy lên và lại tiếp tục miệt mài gõ chữ nảy từng dòng trên file word. Thỉnh thoảng, cô gái ngước lại phía sau, bắt gặp cái nhìn của nàng, cô gái lại lơ đãng quay vào bàn phím, tiếp tục gõ. Còn nàng, giây phút ấy nàng nhận thấy nét trẻ còn vương trên làn da căng mịn của cô gái, trên mái tóc đen láy, cắt ngắn ngang vai tinh nghịch. Nét trẻ vương trên đôi môi căng tràn thanh xuân, trên đôi mắt không ẩn hiện lấy một dấu vết chân chim nào hằn in. Tự nhiên nàng thèm được rơi vào thanh xuân như cô gái ấy, thèm được ngã gục vào tuổi trẻ ngày xưa mà sống, mà yêu.
Quán cà phê thêm đông đúc bỗng nàng cảm thấy dư thừa, bởi nàng nhận ra mình là người duy nhất ngồi trong quán chẳng còn thanh xuân trên từng tế bào cơ thể. Đôi tay nàng chằng chịt thớ gân xanh, đôi mắt nàng trũng sâu vì mệt mỏi. Những đôi bạn trẻ dắt nhau vào quán, họ nở những nụ cười tươi, những lời yêu thương long lanh trên khóe mắt.
Một đôi nam nữ tình cảm ngồi cùng nhau trên chiếc ghế đôi, cả hai đều hướng nhìn ra ô cửa sổ. Nhấp ngụm cà phê sữa đá có đường và đặt xuống chiếc bàn nhỏ, chốc chốc họ lại mỉm cười tan vào trong câu chuyện vô thường vô phạt của nhau. Ngày xưa, nàng cũng từng có tuổi trẻ, những buổi tối đón đưa và đợi chờ trong hạnh phúc. Lúc ấy nàng là một cô gái mơ mộng, tóc ngang lưng đen mượt thả dài. Nhưng rồi, những đau khổ cuộc đời vây quanh đến, người yêu bỏ nàng đi, những khoảng trống trong tim từ đó chưa bao giờ được khỏa lấp.
Có đôi lúc nàng tự hỏi, va vào nhau rồi yêu, yêu nhau rồi lại xa. Tuổi trẻ, trên vai còn nhiều gánh nặng, nhưng trên vai họ còn có cả một bầu trời tương lai. Vậy đôi trai gái đang ngồi trước mắt nàng kia, có khi nào họ buồn, có khi nào một ngày nào đó có của tương lai. Họ cũng ngồi đây như nàng và ngắm những đôi trẻ của thanh xuân ngày sau ấy và chạnh lòng dấy lên một khát thèm. Thực ra thì hiện tại rất ngắn, hiện tại trôi qua trong thoáng giây đã là quá khứ. Tương lai là vệt đi của hiện tại. Chỉ có quá khứ, cái mà ta mong muốn trở về thì nó cứ dài mãi ra, dài như con sông trôi đi một dòng và một lòng trôi ra biển lớn, hoà tan vào dòng chảy của biển cả muôn đời.
Quán nhỏ đã trở về trưa, tia nắng thu thẳng đứng xiên gãy góc khi chạm vào những ly thủy tinh đặt trên bàn. Những bạn trẻ lần lượt ra về bỏ lại người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi vẫn đang tự tình rỉ rả với chính lòng mình. Nàng chợt mỉm cười như nhận ra điều gì đó. Nàng nhìn xuống hàng cây điệp vàng đang thả rơi từng nhánh lá xuống mùa thu. Những cô dì khoảng 60 tuổi đang viên mãn tự sướng cho nhau vài bức hình trong điện thoại. Họ cười thật tươi và hạnh phúc khi thấy mình còn trẻ quá chiếc app được chỉnh sửa kỹ càng từ chiếc điện thoại thông minh. Một trong những người đàn bà khoảng 60 tuổi đó bất chợt nhìn lên nàng, bắt gặp ánh mắt của nàng đang nhìn bác ấy. Có phải bác ấy cũng đang khát thèm tuổi 30 đằm thắm của chính nàng mà trong mắt họ, nàng vẫn còn xuân. Có thể lắm chứ bởi nàng thấy ánh mắt bác ấy nhìn nàng khao khát lắm, sự nhạy cảm vốn dĩ mênh mang luôn thường trực trong nàng đoán định được điều đó.
Nàng là người cuối cùng trong quán đứng dậy ra về khi ly sinh tố chanh leo đã cạn. Đôi giày cao gót kêu lộc cộc trên nền đất, những âm thanh vô ngôn cứ thế va chạm vào nhau. Nàng thấy chẳng còn buồn, trong phút lắng sâu tĩnh mịch trước đó nàng hiểu ra rằng. Hạnh phúc chính là người biết nhìn vào giây phút hiện tại. Một đôi giày vừa chân, một vị ngọt chuyển hóa từ vị chua chua của ly sinh tố chanh leo bắt đầu tan trong đầu lưỡi. Một khuôn miệng nhếch mép vừa đủ cho một nụ cười, một ngôi nhà từ trên tầng thượng nhìn lên cao nơi có bầu trời xanh thẳm. Tiếng trẻ con và tiếng người chồng mỗi tối ríu ran quanh nàng. Tuổi ngoài ba mươi, đó là hạnh phúc mà với nàng, chẳng thanh xuân nào đánh đổi được.
Nàng rảo bước ra về, tóc gió chẳng thôi bay.
© Thanh Nga - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Hôm nay em buồn | Radio Tình Yêu
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Một tình yêu kéo dài suốt một đời
Tình yêu của họ ngọt ngào, đáng yêu và chân thành, nhưng họ không còn là những con người như khi họ mới gặp nhau. Cô yêu Alex hết lòng, nhưng cô không thể phủ nhận rằng con đường của họ đang rẽ hướng.
Mong tình ta bắt đầu khi mùa thu còn trở lại…
Khi thu một lần nữa quay về, cô đã mười tám, lứa tuổi dễ bị rung động trước những điều nhỏ nhặt nhất. Lúc này cô nhận ra mình đã yêu anh từ lúc nào.
Viết cho tuổi mười tám
Khủng hoảng tuổi đôi mươi đến thật nhanh, nhiều khi, việc giao tiếp với người khác mỗi ngày cũng làm chúng thấy cạn kiệt năng lượng, lạc lõng. Thì ra, cái giá phải trả cho ước mơ cũng rất đắt, những thứ tốt đẹp, lung linh thì chưa bao giờ " miễn phí".
Đôi tay người bạn
Bạn hiền ơi! Cho tôi mượn đôi tay Để tôi nắm đôi bàn tay người bạn Dẫu mai đây có xa thì vẫn nhớ Nhớ đến lúc này, tay xiết chặt lấy tay…
Chưa từng bỏ lỡ nhân duyên
Chuyện của gia đình anh hoàn toàn không phải lỗi của cô ấy, nhưng đâu đó cái bóng của toàn bộ câu chuyện vẫn bao phủ lấy cả anh và cô. Họ sẽ làm gì để bước qua cái bóng của quá khứ kia?
Mùa hoa cải năm ấy
Câu chuyện kể về cảm xúc của nhân vật Tôi nhớ về ký ức tuổi thơ bên triền đê, nơi cô đã lớn lên cùng một cậu bạn. Họ cùng chơi đùa, thả diều và học tập bên nhau. Khi cậu bạn đỗ đại học và rời quê, mối liên hệ giữa họ dần phai nhạt. Sau một thời gian, cậu trở về quê cùng một cô gái mới, khiến cô gái cảm thấy hụt hẫng và nỗi buồn lấn át kỷ niệm đẹp. Dù thời gian trôi đi, hình ảnh mùa hoa cải vẫn gợi nhớ về tình yêu thầm kín mà cô không thể quên. Cô chấp nhận rằng tình cảm đó sẽ mãi ở lại với cô, giống như những mùa hoa cải vẫn nở rực rỡ.
Viết cho người đã cũ
Đã cũ khiến ta bất giác hồi tưởng lại những ngày đầu làm quen để rồi tự gượng cười nhìn lại những gì đã cũ, cảm giác đó, rung cảm đó tưởng như sẽ trở nên sợi dây kết nối với nhau dài lâu; ấy thế lại vội vàng đến, rồi vội vàng lướt qua cuộc đời của nhau tựa như gió thoảng, tựa đám mây ghé qua rồi vội bay về phía cuối chân trời
Mưa nào mà không tạnh?
Mưa tầm tã, rào rạt. Mãi khi bình minh ló rạng cũng là lúc em nhận ra mình đã khóc lâu đến nhường nào. Chín mươi chín cuộc gọi nhỡ từ mẹ.
Ai bán
Ai bán cho tôi nửa trò đời Tôi về ủ thành rượu uống chơi Nhăm nhi từng chút hồn tản mạn Trở lại tuổi thơ thấy mẹ cười
Tía là quê hương
Năm đó nếu không có tía, nếu tía không ôm con về thì con đâu được như hôm nay. Tía vừa là ba vừa là mẹ của con, tía là những gì yêu thương thân thuộc nhất của quê mình mà con chỉ có thể nói tía là quê hương. Tía là cả vùng quê của mình đã thấm vào con đã thành máu chảy trong con ba