Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tôi đã không còn là đứa trẻ của ba mẹ tôi nữa rồi

2022-10-15 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Nhà đối với tôi chỉ là chốn dừng chân đêm khuya rồi đến khi trời sáng thức dậy và đi tiếp. Tôi đã không còn là đứa trẻ của ba mẹ tôi nữa rồi.

***

Tôi không muốn đi chơi với gia đình, cũng không thể làm bạn với ba mẹ như một vài gia đình hạnh phúc khác, không phải vì gia đình tôi không vui mà ngược lại nó còn khá bình yên chỉ là tôi đã trưởng thành rồi.

Tôi nhớ lúc nhỏ ba tôi hay mắng, trong toàn bộ kí ức của tôi về ba hồi nhỏ toàn là hình ảnh ông dùng những từ ngữ thậm tệ để mắng vợ con, dùng những vật dụng và những bạt tai để giáo huấn con. Lúc tôi học lớp 6 tôi vẫn còn rất bám víu lấy cha mẹ rồi tôi bị họ hàng rầy la là tại sao lớn như vậy rồi còn bám ba mẹ vậy và đau hơn là chính ba đã đẩy tôi ra “Mi lớn rồi đi đâu cũng kêu cha mẹ vậy, con trai con lứa gì nhát rứa ra nói dõng dạc với người ta là cần gì đồ đi”. Năm lớp 8, vào dịp giỗ, cả nhà bên nội quây quần lại với nhau để cùng làm mâm cơm cúng tổ tiên tôi nghĩ chắc sẽ rất vui nếu như cô chú tôi không nói “Mi lớn rồi ra phụ cha mẹ đi chứ sao ở mãi trong phòng”, đi ăn đám giỗ bên ngoại thì bị ba tôi “Lớn rồi đi xuống mà phụ rửa chén dọn dẹp không còn nhỏ gì đâu mà ăn xong cái chạy lên phòng chơi”, tới lớp 9 tôi lại bị người chú ruột của mình châm chọc là kẻ vô dụng “Dưới quán ta có thằng bằng tuổi mi đã biết đi làm phụ kiếm tiền rồi, ở nhà suốt ngày chỉ có ngủ”.

Ba tôi mỗi khi tức giận lại nói rằng “Hồi đó ta bằng tuổi mi ta đã đi ra kiếm tiền rồi chứ không phải sung sướng như bây suốt ngày ở nhà chơi chơi”. Tôi tự hỏi tôi đã làm gì sai sao, tôi không thể giống những trẻ đồng trang lứa được tận hưởng những tháng hè sao. Đến khi đứa em họ tôi lên lớp 10 cũng là lúc tôi đang học 12, ba tôi, chú tôi, họ hàng nhà tôi đều vô cùng cưng chiều nó, đám giỗ thì toàn kêu nó vô phòng nghỉ ngơi rồi bảo “Em nó còn nhỏ”, nhà nó cũng rất khó khăn nhưng không ai nói với nó rằng “Rảnh thì đi kiếm tiền phụ cha mẹ đi”. Sau này lớn lên tôi mới hiểu ra tất cả những điều mà mọi người đã nói với tôi. Tôi cũng dần thay đổi từ một đứa bám ba mẹ thành người con không còn tiếp xúc nhiều với ba mẹ nữa, ngay cả nói chuyện với ba mẹ tôi cũng không muốn nói, từ một đứa im lặng lắng nghe mọi người chửi mắng vì tuổi còn nhỏ giờ đây tôi không quan tâm những gì họ hàng nói nữa chỉ "dạ dạ" cho qua. 

me_1c

Lớn rồi tôi cũng hiểu được vì sao lúc nhỏ cha tôi lại nóng tính như vậy cũng chỉ do sức nặng của đồng tiền đã tha hóa ông trở thành 1 con nhím luôn xù lông với những kẻ yếu thế hơn mình. Tôi không ghét ba của mình, tôi hiểu cho ông, nhưng đã quá muộn, tôi đã quen với con người của tôi hiện tại, dù tôi có bị áp lực như thế nào, dù cho tôi có tiêu cực ra sao tôi vẫn không muốn để cho ba mẹ tôi biết, chỉ im lặng và chịu đựng. 

Ba tôi từng nói với tôi “Hồi nhỏ bu ba mẹ miết, chừ muốn ôm tụi bây khó thiệt”, tôi chỉ biết nói “Chi rứa trời” xong đi vô phòng – lạnh lùng nhỉ, nhưng tôi không biết dùng những từ nhẹ nhàng để nói vs ba mẹ, cũng càng không thể chạy tới và ôm ba mẹ ngay được. 

Không phải tôi không muốn ôm họ, mà mỗi lần định chạy lại và ôm ba mẹ thì trong người tôi như có điều gì khiến chân tôi không thể di chuyển đó là thói quen, vì đã quá lâu rồi tôi không thân mật với gia đình của mình, tôi ngại với chính cha mẹ của mình.

Nhà đối với tôi chỉ là chốn dừng chân đêm khuya rồi đến khi trời sáng thức dậy và đi tiếp. Tôi đã không còn là đứa trẻ của ba mẹ tôi nữa rồi.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Xem thêm: Chưa một lần bố nói yêu con nhưng ... | Family Radio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cô giáo mầm non

Cô giáo mầm non

Mỗi ngày mười tiếng ở trường Các cô bảo mẫu yêu thương học trò Nâng niu từng phút từng giờ

Miền ký ức

Miền ký ức

Bạn thấy đấy, tuổi thơ là thứ không bao giờ bị đánh cắp, ngay cả khi đã lớn, tuổi thơ vẫn ở đó để mỗi ngày lặng lẽ ghé qua chữa lành những vết thương cho bạn.

Mối tình buồn

Mối tình buồn

Mối tình buồn chớp nhoáng của cô gái nhỏ trong đêm hội làng nô nức

Tháng 9, chúng ta đã một mình trưởng thành!

Tháng 9, chúng ta đã một mình trưởng thành!

Người ta nói, khi bạn muốn giải tỏa cảm xúc hãy nói ra hoặc viết ra cảm xúc của bạn. Ấy thế mà tớ chả thể có nổi sức để viết nữa. Khi mọi thứ trải qua cả rồi, tớ mới ngồi đây viết lại những thứ đã qua khiến tớ có cái nhìn nhận về nhân sinh này.

Mảnh hồn quê

Mảnh hồn quê

Nước đã lên gần chạm mép bờ đê, những con nước ròng, nước lớn lững lờ mang theo những mảng phù sa bồi đắp, bên bồi bên lở. Yên hít mũi nghe mùi nước mắm kho quẹt thơm lừng, mằn mặn bốc ra từ gian bếp nhỏ. Ánh lửa đỏ hồng phản chiếu lên gương mặt của Yên đang lấm tấm mồ hôi. Mùa gió bấc về, lại nhớ mùi khoai, mùi bắp nướng lùi trong cái bếp dã chiến đêm giao thừa nấu bánh.

Hãy dành thật nhiều thời gian cho cha mẹ

Hãy dành thật nhiều thời gian cho cha mẹ

“Đã bao lâu rồi bạn chưa gọi điện hỏi thăm mẹ cha?”. Phải chăng đã rất lâu rồi. Có thể giờ đây những áp lực cuộc sống, nhịp thở ào ạt của thành thị cuốn bạn đi. Có thể giờ đây những cuộc gọi thăm hỏi mẹ cha cũng vơi dần.

Nghề giáo

Nghề giáo

Có người thầy cầm lấy ngọn đuốc đỏ Mang ánh sáng thắp lên triệu vì sao Có người thầy lặng lẽ vương bụi phấn Hát cho em một khúc ca yêu đời.

Bạn sinh ra đã mang một bản sắc riêng rồi

Bạn sinh ra đã mang một bản sắc riêng rồi

Tự chấp nhận và yêu thương bản thân là một quá trình phát triển cá nhân quan trọng. Nó không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng khi chúng ta làm được điều này, chúng ta có khả năng sống một cuộc sống tràn đầy niềm tự hào, tự tin và tình yêu.

Vì chúng ta xứng đáng được hạnh phúc

Vì chúng ta xứng đáng được hạnh phúc

Mưa bóng mây tuy chẳng dễ gặp, nhưng trong thời khắc ngắn ngủi ta bắt gặp khoảnh khắc kì diệu ấy, có lẽ lòng ta sẽ chợt lắng lại trong những xúc cảm bồi hồi.

Những ngày xanh tươi

Những ngày xanh tươi

Đôi lần chúng tôi muốn bỏ cuộc nhưng tim chúng tôi có dòng máu đỏ nóng rực chảy qua, dòng máu làm chúng tôi nóng lên mỗi khi tinh thần lạnh đi vì mệt mỏi.

back to top