Tôi đã không còn là đứa trẻ của ba mẹ tôi nữa rồi
2022-10-15 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Nhà đối với tôi chỉ là chốn dừng chân đêm khuya rồi đến khi trời sáng thức dậy và đi tiếp. Tôi đã không còn là đứa trẻ của ba mẹ tôi nữa rồi.
***
Tôi không muốn đi chơi với gia đình, cũng không thể làm bạn với ba mẹ như một vài gia đình hạnh phúc khác, không phải vì gia đình tôi không vui mà ngược lại nó còn khá bình yên chỉ là tôi đã trưởng thành rồi.
Tôi nhớ lúc nhỏ ba tôi hay mắng, trong toàn bộ kí ức của tôi về ba hồi nhỏ toàn là hình ảnh ông dùng những từ ngữ thậm tệ để mắng vợ con, dùng những vật dụng và những bạt tai để giáo huấn con. Lúc tôi học lớp 6 tôi vẫn còn rất bám víu lấy cha mẹ rồi tôi bị họ hàng rầy la là tại sao lớn như vậy rồi còn bám ba mẹ vậy và đau hơn là chính ba đã đẩy tôi ra “Mi lớn rồi đi đâu cũng kêu cha mẹ vậy, con trai con lứa gì nhát rứa ra nói dõng dạc với người ta là cần gì đồ đi”. Năm lớp 8, vào dịp giỗ, cả nhà bên nội quây quần lại với nhau để cùng làm mâm cơm cúng tổ tiên tôi nghĩ chắc sẽ rất vui nếu như cô chú tôi không nói “Mi lớn rồi ra phụ cha mẹ đi chứ sao ở mãi trong phòng”, đi ăn đám giỗ bên ngoại thì bị ba tôi “Lớn rồi đi xuống mà phụ rửa chén dọn dẹp không còn nhỏ gì đâu mà ăn xong cái chạy lên phòng chơi”, tới lớp 9 tôi lại bị người chú ruột của mình châm chọc là kẻ vô dụng “Dưới quán ta có thằng bằng tuổi mi đã biết đi làm phụ kiếm tiền rồi, ở nhà suốt ngày chỉ có ngủ”.
Ba tôi mỗi khi tức giận lại nói rằng “Hồi đó ta bằng tuổi mi ta đã đi ra kiếm tiền rồi chứ không phải sung sướng như bây suốt ngày ở nhà chơi chơi”. Tôi tự hỏi tôi đã làm gì sai sao, tôi không thể giống những trẻ đồng trang lứa được tận hưởng những tháng hè sao. Đến khi đứa em họ tôi lên lớp 10 cũng là lúc tôi đang học 12, ba tôi, chú tôi, họ hàng nhà tôi đều vô cùng cưng chiều nó, đám giỗ thì toàn kêu nó vô phòng nghỉ ngơi rồi bảo “Em nó còn nhỏ”, nhà nó cũng rất khó khăn nhưng không ai nói với nó rằng “Rảnh thì đi kiếm tiền phụ cha mẹ đi”. Sau này lớn lên tôi mới hiểu ra tất cả những điều mà mọi người đã nói với tôi. Tôi cũng dần thay đổi từ một đứa bám ba mẹ thành người con không còn tiếp xúc nhiều với ba mẹ nữa, ngay cả nói chuyện với ba mẹ tôi cũng không muốn nói, từ một đứa im lặng lắng nghe mọi người chửi mắng vì tuổi còn nhỏ giờ đây tôi không quan tâm những gì họ hàng nói nữa chỉ "dạ dạ" cho qua.
Lớn rồi tôi cũng hiểu được vì sao lúc nhỏ cha tôi lại nóng tính như vậy cũng chỉ do sức nặng của đồng tiền đã tha hóa ông trở thành 1 con nhím luôn xù lông với những kẻ yếu thế hơn mình. Tôi không ghét ba của mình, tôi hiểu cho ông, nhưng đã quá muộn, tôi đã quen với con người của tôi hiện tại, dù tôi có bị áp lực như thế nào, dù cho tôi có tiêu cực ra sao tôi vẫn không muốn để cho ba mẹ tôi biết, chỉ im lặng và chịu đựng.
Ba tôi từng nói với tôi “Hồi nhỏ bu ba mẹ miết, chừ muốn ôm tụi bây khó thiệt”, tôi chỉ biết nói “Chi rứa trời” xong đi vô phòng – lạnh lùng nhỉ, nhưng tôi không biết dùng những từ nhẹ nhàng để nói vs ba mẹ, cũng càng không thể chạy tới và ôm ba mẹ ngay được.
Không phải tôi không muốn ôm họ, mà mỗi lần định chạy lại và ôm ba mẹ thì trong người tôi như có điều gì khiến chân tôi không thể di chuyển đó là thói quen, vì đã quá lâu rồi tôi không thân mật với gia đình của mình, tôi ngại với chính cha mẹ của mình.
Nhà đối với tôi chỉ là chốn dừng chân đêm khuya rồi đến khi trời sáng thức dậy và đi tiếp. Tôi đã không còn là đứa trẻ của ba mẹ tôi nữa rồi.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Chưa một lần bố nói yêu con nhưng ... | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
“Sau cơn mưa trời lại sáng”
Và anh để tôi yên thật. Anh không thèm liên lạc nữa, tôi thì cứ vùi mình như thế trong mớ hỗn độn mà có lẽ do chính tôi gây ra cho chính mình.
Bông hồng đỏ
Chị giống mẹ, thà chịu đựng chứ chưa bao giờ một lần than với người khác. Nhưng làm như thế làm gì? Rồi đến một ngày khi không kiềm chế được sẽ còn như thế nào, hay người chưa từng dám tin bất cứ ai để có thể nói với họ? Một số người phụ nữ, thà cam chịu lại thay vì than vãn, tại sao lại không dứt khoát?
Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?
Có người chỉ cần một mái ấm gia đình trọn vẹn, có người chỉ cần cơm ăn ba bữa, đủ quần áo mặc, có người chỉ cần tiền, rất nhiều tiền, sống vì công việc, sự nghiệp, niềm đam mê của họ,… Với họ đó là hạnh phúc nhưng có những người chỉ cần được sống.
Tháng tám và em
Và làm sao anh biết được, rằng chỉ cần nhìn thấy anh thì cũng có thể khiến em vui vẻ cả ngày. Em đã mắc kẹt trong vùng mộng ảo em tự vẽ ra cho mình, em đã tự tạo cho mình một chuyện tình không có thực.
Khi con đã lớn khôn
Con từng hi vọng khi lớn lên sẽ nghỉ học để kiếm tiền phụ giúp ba mẹ. Nhưng ba mẹ ngăn cản không muốn con bỏ lỡ việc học. Ba mẹ chỉ cần anh em con được ăn học đàng hoàng là ba mẹ cũng vui lắm rồi.
Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...
Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.
Mạnh mẽ bước qua quá khứ
Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.
Đừng kết thúc, em nhé!
Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.
Yêu lại từ khởi đầu mới
Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.
Có một mùa nhớ thương
Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.