Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chỉ một câu xin lỗi có đủ với thanh xuân của em?

2018-10-23 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Cũng đã bảy năm rồi, em đã quên đi sự tồn tại của anh, nhưng những kí ức đẹp đẽ nhất của hai ta không thể nào phai mờ được trong tâm trí em. Em đã từng trách anh, hận anh, sao có thể nỡ làm tổn thương trái tim bé nhỏ này. Người ta hỏi em rằng: “Có đáng không?” Không! Anh không đáng để em hao phí thứ tình cảm này, anh không đáng để em phải rơi nước mắt, không đáng để bỏ mất cái tuổi xuân.

***

Gửi người đàn ông em yêu!

Cái rét giá lạnh của mùa đông làm trái tim em như đông cứng. Cho dù em có mặc bao nhiêu chiếc áo ủ ấm cho cơ thể cũng không làm bớt phần nào trái tim băng giá này. Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi mà không nỡ nhắc nhở em rằng mùa đông lại đến. Đã bao lâu rồi em sống trong sự bần thần, vô nghĩ, mặc kệ đường đời đưa đẩy thế nào em cũng chấp nhận. Em đã từng nói nếu một ngày em không nhìn thấy anh, có lẽ em sẽ không sống nổi. Nhưng cũng bảy năm rồi em sống thiếu anh...

Cũng đã bảy năm rồi, em đã quên đi sự tồn tại của anh, nhưng những kí ức đẹp đẽ nhất của hai ta không thể nào phai mờ được trong tâm trí em. Em đã từng trách anh, hận anh, sao có thể nỡ làm tổn thương trái tim bé nhỏ này. Người ta hỏi em rằng: “Có đáng không?” Không! Anh không đáng để em hao phí thứ tình cảm này, anh không đáng để em phải rơi nước mắt, không đáng để bỏ mất cái tuổi xuân.

Anh à, thời gian thay đổi, em cũng thay đổi. Không còn là cô bé ngây thơ ngày nào cũng lẽo đẽo làm nũng với anh nữa, có lẽ sau mỗi lần gục ngã đã khiến em trưởng thành mạnh mẽ hơn. Nhưng dù có mạnh mẽ vững chắc với một trái tim sắt đá đi chăng nữa khi đứng giữa căn phòng nhỏ bé này, lí trí cuối cùng cũng không thể đánh bại được cảm xúc.

blog radio, Chỉ một câu xin lỗi có đủ với thanh xuân của em?

Đã từng là căn phòng tổ ấm của em và anh, đã từng là nơi ấm cúng tràn ngập tiếng cưới mà nay căn phòng này bỗng sao lạnh lẽo đến vậy. Không còn hình ảnh rực rỡ tràn đầy sức sống như trong tâm trí em, căn phòng trở nên già nua, cũ kĩ. Em vẫn ngồi tựa nơi này, qua cánh cửa kính trắng xóa, làn mưa bụi như hòa cùng làn sương sớm khiến tầm mắt em chỉ hiện một màu trắng xóa tựa như con đường à e đang chọn cũng mù mịt như vậy. Trong vô thức, đôi bàn gầy gò yếu đuối đang dần hé mở cánh cửa cũ kĩ, làn mưa bụi bỗng “tạt” vào khuôn mặt nhỏ bé của em, rát lắm anh ạ, nhưng có phải làn mưa bụi ấy đang an ủi che chở em không, mà sao chúng như thấm dần, hòa cùng những giọt lệ đang tràn trên gương mặt đáng thương của em. Cơn gió mùa Đông Bắc thổi về phía căn phòng, làm xáo trộn đồ đạc, tiếng chuông gió như ngân cùng tiếng gió, gió luồn qua khe tóc em, lạnh thấu xương, khiến trí óc của em bừng tỉnh lại. Dường như em được tỉnh lại sau giấc mộng, sau bao ngày thẩn thơ có lẽ em được làm chính em một lần nữa.

Anh biết không, trong căn phòng nhỏ bé này, bỗng bao nhiêu kí ức tràn về trong tâm trí em. Chưa bao giờ em khao khát được nằm trong vòng tay anh này lúc này, nỗi cô đơn mệt mỏi sau bao ngày đeo chiếc mặt nạ, luôn cố tỏ ra mạnh mẽ khiến em mệt mỏi. Em muốn được yếu đuối một lần nữa, muốn được khóc trên bờ vai ấm áp của anh một lần nữa.

“Bờ vai này sẽ vì em mà chắn mưa chắn gió, bàn tay này sẽ bảo vệ em suốt đời, đôi chân này sẽ cùng em đến tận chân trời, hơi thở này sẽ mãi bên em miễn là anh còn sống.”

Từng là câu nói khiến em hạnh phúc mà nay chỉ là những giọt lệ lăn trên khóe mắt, khiến em đau đớn. Nếu ngày đó, anh thẳng thắn nói với em rằng: “Anh xin lỗi! Anh yêu cô ấy”, thì có lẽ em sẵn sàng lùi về sau và không hoài phí cả tuổi xuân để chờ anh trong vô vọng. Anh biết rõ em là người ghét chờ đợi mà, nhưng người đó là anh, là người đàn ông em yêu nên em sẵn sàng bỏ cả thanh xuân để chờ anh. Nhưng đổi lại em nhận lại được gì? Sự áy náy qua lời xin lỗi? Thương xót cho một kẻ ngốc nghếch?

Phải đấy, vì quá ngốc nên em mới bỏ lỡ quãng thời gian đẹp nhất mà tin vào thời gian có thể thay đổi tình cảm của một người. Đúng là thời gian khiến lòng người thay đổi, nhưng không thể khiến anh sẽ yêu em. Ngày anh đi không để lại cho em một lời. Rồi đến một ngày anh bỗng gọi điện cho em,hỏi em mẫu váy nào đẹp, kiểu nhẫn nào đẹp, rồi nhắn nhủ khi về nước sẽ mang đến cho em một bất ngờ. Em đã nghĩ rằng, phải chăng mình sẽ là cô dâu, anh là chú rể, hai ta cùng nhau tiến vào lễ đường. Em nghĩ rằng mình sẽ là người hạnh phúc nhất, nhưng em đã lầm, hóa ra em chính là kẻ đáng thương nhất, bảy năm yêu anh, bốn năm chờ anh cũng không thể đổi lấy một lời yêu.

blog radio, Chỉ một câu xin lỗi có đủ với thanh xuân của em?

Ngày hôm đó, em nhận được bức ảnh cưới của anh với người phụ nữ khác, hai người rất hạnh phúc. Mắt em cứ mờ dần, nước mắt rơi xuống từ khi nào em cũng chẳng rõ. Có lẽ ngay từ đầu, yêu anh là lựa chọn sai lầm. Vốn dĩ trong cuộc tình này, em là đạo diễn, là người viết kịch bản, đồng thời là diễn viên, còn anh chỉ là người vô tình lướt qua nhập vào vai diễn cùng em. Nhưng cái kết không hạnh phúc như em mong muốn, lẽ nào là duyên phận sắp đặt hai ta đến với nhau nhưng không ban cho ta chút phúc nào, có lẽ hai ta chỉ có duyên chứ không có phận.

Thanh xuân là quãng thời gian đẹp nhất của con người, là quãng thời gian của mối tình còn ngây ngô mới chớm nở, bình dị mà sâu lắng. Nhưng thanh xuân của em là vòng tuần hoàn khép kín trong “chờ đợi”, là quãng thời gian cô đơn tủi nhục nhất,một mình em bơ vơ chống chọi giữa làn sóng nguy hiểm của xã hội. Nhưng em vẫn cố chấp kiên trì chờ đợi anh, mặc kệ thanh xuân trôi đi mau chóng, ngu ngốc bỏ lỡ tuổi xuân một cách uổng phí để rồi nhận lại lời xin lỗi muộn màng. Bưu điện phát thanh đã gửi cho em bức thư vào tháng trước nhưng nội dung ngày tháng đã ghi từ năm ngoái. Trong thư rất dài, em cũng không đọc hết, chỉ biết dòng cuối anh ghi hai chữ “Xin lỗi”. Chỉ một câu xin lỗi là có thể bù lại thanh xuân của em ư? Chỉ một câu xin lỗi là có thể bỏ qua tháng năm em chờ đợi anh ư? Quá muộn rồi, anh khiến em rất thất vọng, điều em hối tiếc nhất lúc này không phải là quá yêu anh mà là đã đánh mất quãng thời gian đẹp đẽ nhất. Nó được gọi là thanh xuân!

© Sarah Mai – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

Lòng tự kiêu

Lòng tự kiêu

Rồi cuối cùng khi anh ta giật mình quay lại sau một khoảng thời gian dài bỏ mặc người mình yêu như thế thì cô gái đã hạnh phúc bên một người khác. Điều mà anh ta không thể ngờ tới, vì anh ta rất tự tin là cô gái đã yêu anh ta sâu nặng như vậy thì chỉ chờ đợi mỗi anh ta mà thôi cho dù là có chờ đến bao lâu.

Tình điên dại

Tình điên dại

Tiếng tình yêu nghe sao mà da diết Nửa hồn tình anh biết gửi tặng ai Nửa mây mù chia cắt đốt hình hài Mà đau quá anh gọi mây bất diệt

Xã giao

Xã giao

Đàn ông quả nhiên không thể tin Trêu đùa xong xuôi rồi vô hình Xã giao vài câu thì biến mất Vậy nói câu đó để làm chi.

Nợ chàng trai thanh xuân một lời cảm ơn và xin lỗi!

Nợ chàng trai thanh xuân một lời cảm ơn và xin lỗi!

Có nghĩa là tôi không hề thật sự thích con người cậu ấy như cách mà cậu ấy thích tôi, cái tôi thích ở cậu chỉ đơn giản là vẻ bề ngoài của cậu. Tôi nhẹ nhõm khi cuối cùng cậu đã có thể từ bỏ một chút rung cảm đó với tôi để tìm được người đáp lại được tình cảm của cậu.

back to top