Xin lỗi vì đã để thanh xuân trở vào xa xăm
2018-10-17 01:29
Tác giả:
“Hoa đã tàn, dòng người cũng đã vãn....
Một kết thúc nhẹ nhàng phải không?
Tạm biệt... Một đóa hoa, một câu chúc và lần cuối nhìn thẳng vào nhau. Lần cuối ta tiễn nhau vào quá khứ, gạt nhau ra khỏi cuộc đời, biến nhau thành mảnh ký ức nhạt nhòa. Những gì ta đã có, tôi xin cất giữ vào trong những bí mật của thời gian, tránh để nó bị vùi lấp. Tôi sẽ giữ cho mình, những nỗi niềm phẳng lặng.
Ở nơi nào đó, hãy sống thật hạnh phúc, hãy thành công. Hãy luôn tươi cười như tôi vẫn hay thấy. Và có lẽ cứ quên tôi đi, như một người dưng lặng lẽ bước qua đường.
Hai ta, hai phương trời, hai mảnh ghép khập khiễng. Vậy thôi hãy cứ để mọi thứ ngủ yên, trả lại sự bình yên của nhau. Màu thời gian là màu phai cũ, màu ký ức là mảnh lá xác xơ. Màu hoài niệm là buổi chiều nắng tàn.
Rồi quá khứ cũng phai mòn đi phải không? Nhưng nếu được lựa chọn lại lần nữa, tôi, cậu vẫn sẽ lựa chọn như vậy phải không?
Yêu thương vốn thật đơn giản lại thương khi say đắm ánh mắt nụ cười ai đó. Hạnh phúc là khi nhìn thấy một ai đó mỉm cười. Còn nỗi đau là sự lặng im vô thường.
Mai này, giữa dòng người tấp nập ngoài kia, ta còn có thể gặp lại nhau. Khi đó cậu sẽ nói với tôi vài điều, chúng ta sẽ có vài lời hỏi thăm. Hay chỉ lặng im bước qua như hôm nay ta đã làm. 7 tỷ người trong vô định hình, với không gian rộng lớn. Một khoảng trời cậu giữ lấy. Tôi cũng chọn cho mình một khoảng sầu mênh mông. Để hai chúng ta mãi là những mảnh ghép xa vời của cuộc đời nhau.
Gửi người con trai mang tên sự cuồng phong của gió.”
Đó là những dòng tâm sự cuối cùng tôi gửi cho người ấy, người đã cùng tôi đi qua những ngày thanh xuân vội vã, người đã cùng tôi lớn lên trong quãng đời học trò. Những dòng tâm sự viết ra trong ngày dằn vặt bản thân để đưa ra câu trả lời: Dừng lại hay bước tiếp điều trái ngang?
Chúng tôi, tìm thấy nhau trong những ngày lưu lạc giữa chênh vênh tuổi 17. Ngày đó, khi còn là cậu bé, tôi không bao giờ nghĩ rằng tình yêu của tôi, thanh xuân của tôi lại giành riêng cho một người con trai. Và người ấy cũng chẳng thể nghĩ rằng, sau tất cả những ngày tìm kiếm, cảm xúc lại đến từ một người cùng giới. Hai chúng tôi bất chợt tìm thấy nhau giữa những lời xầm xì của thiên hạ, trước những cấm cản của gia đình đặt ra. Suốt quãng thời gian bên nhau chúng tôi đã cố gắng dấu thế giới, trốn bỏ cuộc sống bình thường. Lén lút yêu thương, cái nắm tay vội vã, nụ hôn vội vàng.
Trong suốt quãng thời gian 5 năm qua, chúng tôi đã cùng nhau vượt qua, cùng nhau lớn lên, cùng nhau che chở. Ngỡ tưởng rằng chúng tôi sẽ không bao giờ thay đổi, với tình yêu ấy, chúng tôi có thể vượt qua, và nắm giữ hạnh phúc. Chúng tôi sẽ trở thành những con người mà chúng tôi ước vọng, sẽ tìm thấy hạnh phúc như mong chờ. Nhưng ai biết được, rừng thông cũng có ngày lặng gió, và cuộc đời chúng ta cũng có lúc đổi thay bất ngờ. Một vài lối rẽ ta không thể ngờ, và như bao người trẻ khác, sau này ta lại trở thành chính con người mà trước đây ta thẳng thừng tuyên bố: “Tôi sẽ không bao giờ như vậy”.
Thế đấy, suốt 5 năm, chúng tôi bên nhau, giành cho nhau tất cả, cả những ngọt ngào, lẫn bon chen và nóng vội tuổi 17, gửi cho nhau những niềm tin hoài vọng tuổi 20 và để rồi chúng tôi chông chênh trong ngưỡng tuổi 22. Vừa tốt nghiệp đại học, cũng như bao người khác, chúng tôi bắt đầu tự lập cho cuộc sống, cho mưu sinh và cho tương lai. Cũng chính từ đây, những vấp ngã, nhưng khó khăn, những thử thách càng lớn dần. Khi xin được việc làm, chúng tôi cứ ngỡ đã vượt qua hơn nửa chặng đường cần bước tới. Nhưng không, chúng tôi đã không nghĩ tới, con đường chúng tôi lựa chọn năm 17 tuổi không hề đơn giản đến thế.
Suốt 5 năm chúng tôi yêu nhau trong lặng thinh, cái năm tay không đủ để tuyên bố với ngoài kia rằng: “Chúng tôi yêu nhau”. Mặc dù cả hai đều biết, tình yêu đó lớn lao nhường nào. Vậy cái lớn lao kia có đủ cho một lần mạnh mẽ nói với ít nhất là gia đình mình: “Chúng con yêu nhau”. Người ấy là con một. Bố mẹ đang trông chờ đứa con dâu thảo hiền, đứa cháu bụ bẫm chứ không phải một chàng rể mong manh.
Rồi cái gì đến cũng phải đến, từ tia hi vọng của gia đình bỗng lớn dần trở thành rào cản giữa. Bắt đầu có những cãi vã, bàn tay không còn muốn đan chặt. Không phải vì hết yêu, mà vì sự sai trái trong tình yêu mà xã hội đặt ra. Người ấy không đủ dũng khí để nắm tay tôi lần nữa, và kể cả tôi cũng không đủ mạnh mẽ để níu tay cậu ta thêm lần nữa. Cứ thế chúng tôi xa.
Chúng tôi phải lựa chọn lại con đường năm xưa, vứt bỏ thanh xuân ngày ấy để tiến đến cái tuổi trưởng thành khắc nghiệt. Có lẽ sẽ rất đúng với câu nói: “Trưởng thành không đo bằng thời gian mà đo bằng tổn thương mà người đó trải qua”. Đành lòng hoài phí suốt 5 năm để bắt đầu lại, chúng tôi vứt bỏ định nghĩa hạnh phúc của cả hai, và đón lấy khái niệm trưởng thành mà người lớn đưa ra.
Đến hôm nay khi vô tình gặp lại cậu, chúng ta lướt qua nhau, chẳng một lời hỏi thăm. Tôi mới hiểu thì ra cách xa là thế mà sự im lặng đáng sợ. Con người trưởng thành là vậy ư? Thanh xuân là gì, là những ngày mới lớn, hay những ngày mới yêu, hay là những hạnh phúc, đau khổ? Không ai định nghĩa được trọn vẹn, nhưng với tôi thanh xuân là những gì chúng tôi đã vứt bỏ để chúng trở thành quá khứ. Đôi lúc nhớ lại, tôi không thấy tiếc nuối chỉ thấy bản thân thật có lỗi, với chính bản thân, với cả tình yêu tôi đã có và với cả thanh xuân tôi đã từng.
Xin lỗi vì tôi đã không đủ mạnh mẽ, xin lỗi vì đã để thanh xuân trở vào xa xăm!
© Pete Nguyễn – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.