Phát thanh xúc cảm của bạn !

Con xin lỗi vì đã luôn khiến cha phải phiền lòng

2018-10-15 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Sao con luôn thấy bất an với cái thành phố mà con đã chọn, nơi ai ai cũng vội vã kiếm tiền, vội sống, vội yêu, vội nắm rồi vội bỏ? Con thèm đứng trên mảnh đất quê mình, thảnh thơi nhìn đời chân thật hơn một chút, chậm rãi ngắm bầu trời, thong dong bước đi để dù có trượt ngã thì cũng chẳng cần cố gồng lên mạnh mẽ vì đã có cha và anh chị con ở đó.

***

blog radio, Xin lỗi vì đã luôn khiến cha phải phiền lòng

Thư gửi cha!

Con vừa té xe cha à, ở một nơi rất xa nhưng con không gọi về nhà, con sợ cha lo. Ngồi một mình trong khách sạn, mắt con nhòe đi. Không phải con đau, chỉ là con… nhớ cha. Từng tuổi này rồi con chưa lo được cho cha mà tệ hơn nữa là con lại không tự bảo vệ được mình. Nếu nợ thanh xuân một lời xin lỗi thì chắc rằng con sẽ cúi đầu vì thanh xuân đó con đã không sống trọn vẹn hơn để cha mấy bận phiền lòng vì con như thế.

Lúc này, con chỉ muốn giả vờ nhắm nghiền mắt trên võng ngoài hiên, thỉnh thoảng nghe tiếng chân cha bước qua, nghe tiếng cha thở dài, nghe gió chiều hất vào mặt con những hương vị đồng quê mà lòng bình yên. Con muốn cầm lấy đôi bàn tay của chị rồi xoa xoa mà mỉm cười vì giờ đã ít đi rồi những vết chai sần, đôi bàn tay đã vì anh em con mà thô ráp cằn cỗi. Sao con luôn thấy bất an với cái thành phố mà con đã chọn, nơi ai ai cũng vội vã kiếm tiền, vội sống, vội yêu, vội nắm rồi vội bỏ? Con thèm đứng trên mảnh đất quê mình, thảnh thơi nhìn đời chân thật hơn một chút, chậm rãi ngắm bầu trời, thong dong bước đi để dù có trượt ngã thì cũng chẳng cần cố gồng lên mạnh mẽ vì đã có cha và anh chị con ở đó.

Thật ra con rất sợ bệnh viện cha à, nhưng điều con sợ nhất là để cha đến bệnh viện một mình. Con rất sợ nhìn cha đứng loay hoay giữa những dãy hành lang xa lạ mà không biết nên rẽ trái hay rẽ phải, vì cha đâu biết đọc. Vừa mới đây thôi, con nghe ngực trái mình nhói lên khi thấy người khác ăn cơ mtừ thiện ở bệnh viện vì con nhớ cha của con cũng từng khổ vậy. Ngày đó con đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ để cha trải qua cảm giác một mình như thế nữa, dù là phải từ bỏ tất cả mọi thứ thì khi cha bệnh, cha buồn con nhất định sẽ trở về để ở bên cha.

Nhưng rất nhiều lần con không làm được như điều con hứa, con biết cha chẳng trách con nhưng con tự trách mình. Một ngày, khi đủ lớn người ta sẽ nhận ra, thời gian đáng quý nhất trên đời chính là khoảnh khắc được trở về bên đấng sinh thành.

Con kéo tấm ga giường trắng tinh lên che đi vết thương vừa được băng bó, rồi con lại nhớ lúc người ta kéo chăn lên che mặt của mẹ con hai mươi năm trước. Con lặng người khi lần đầu tiên trong đời nghe tiếng một người đàn ông khóc, còn đau đớn nào bằng tiếng khóc của cha con?

blog radio, Xin lỗi vì đã luôn khiến cha phải phiền lòng

Con lại nhớ bóng lưng cha mỗi khuya ngồi bên ngọn đèn dầu. Gần nửa cuộc đời của cha đã không ngon giấc, có đêm nào cha ngủ được đâu trừ những tối cha say. Con lại nhớ lần thứ hai cha khóc là vì con năm con mười một tuổi. Người ta bảo con sốt rất cao, co giật và sắp mất hết nhận thức rồi, nhưng thật ra con vẫn còn nghe được tiếng nấc nghẹn của cha. Rồi cũng từ đó, con không còn được sống dưới mái nhà mình nữa.

Con lại nhớ, nhớ rất nhiều, nhớ tuổi thơ con là những ngày dài xa xứ, nhớ mỗi năm trường họp phụ huynh con thường không có người thân đến dự hoặc nếu có thì cũng không phải là Cha Mẹ của con. Con không được tận mắt nhìn Cha tần tảo, không nhìn thấy giọt nước mắt hằng đêm lăn trên gò má Chị con khi phải nhường lại cho con mong ước đến trường, không nhìn thấy những vết cắt rướm máu trên tay chân của Anh con lúc mò cua bắt cá kiếm ăn từng bữa. Vì con không thấy rõ nên con ít dằn vặt chính mình, nên đôi khi con ngang bướng. Vì con không thấy rõ nên con không biết trân trọng thanh xuân, vì một người dưng mà đau lòng chừng ấy năm để rồi nhìn tuổi trẻ trôi qua đầy tiếc nuối, con quên rằng thanh xuân đó là của cả gia đình đã đánh đổi cho con.

Sapa đang mưa nên lạnh lắm cha à! Con chưa nói với cha là con đã một mình đi hơn 2.500km đến đây từ bốn hôm trước, khi con cần chút tĩnh lặng để nhìn lại bản thân con. Sa Pa đẹp đến nao lòng, sương phủ mặt người mây giăng đỉnh núi nhưng nếu có thể chắc con sẽ vẽ lại một bức tranh có màu buồn và đơn độc. Chẳng phải con tìm đến nơi này để chạy trốn những vỡ nát đang in hằn lên trái tim con nhưng rồi con thấy mình yếu hèn và ích kỷ. Con đã tự hỏi tại sao con chưa thể một lần đưa gia đình mình ra Bắc cùng ngắm trọn vẹn một Sa Pa kiêu hảnh trong sương? Tại sao con bận tâm với người ngoài nhiều quá mà vô tâm với người thân đến vậy? Con giận mình, có những ngày về nhà ngồi xuống ăn một bữa cơm cũng vội. Con giận mình sao lại quên hỏi cha có thích đến nơi nào, có mong ước gì khác ngoài việc nhìn thấy con cháu khỏe mạnh hạnh phúc không? Con giận mình đã quên rất nhiều điều, nên con thấy mình thật tệ.

Mà cha ơi, con cũng chưa nói với cha là con từng thương một người, chẳng phải vì họ giỏi, cũng không phải vì họ tốt với con. Cha biết không, con đã thương một người chỉ vì có lần con gặp và con biết cha của họ cũng rất hiền rất giống với cha con. Bất chợt con lại tin rằng họ cũng sẽ đối với con như cha đối với mẹ vậy, chưa một lời yêu thương, không nhẫn không hoa nhưng trọn đời không thay đổi.

Nhiều năm trước, con đã rất cảm động vì một lần nhìn thấy họ bỏ hết công việc chạy về nhà lúc cha họ bệnh, giống như con năm hai mươi ba tuổi cũng bỏ hết tất cả để chạy về với cha vậy đó. Con chọn họ vì con chắc rằng trên đời này không còn ai phù hợp với con hơn, về tất cả, không ngoại trừ chút tự cao và tự trọng của những kẻ cứng đầu. Con chọn họ vì con luôn mong, nếu thật sự phải gắn bó đời mình với một mái ấm thứ hai, thì nơi đó cũng có người cha hiền đáng kính như Cha con vậy. Con chọn họ khi con đã đủ trưởng thành, khi trong lòng con từ lâu không có và cũng không muốn có thêm một lựa chọn nào.

blog radio, Xin lỗi vì đã luôn khiến cha phải phiền lòng

Và con cũng chưa nói với cha là họ đã chọn rời xa con hoặc là chưa từng chọn con. Tâm tư của người làm sao đoán định, con chỉ biết là mình chưa bao giờ chạm được một chân tình. Con của thời điểm này không phải là thất vọng mà là chưa muốn chấp nhận. Con không quen phủ nhận tình cảm của mình, không quen quay lưng với người con đã từng thương nên chỉ biết đứng nhìn và im lặng.

Có thể chuyến đi này vết thương nơi chân con sẽ để lại sẹo dài, và chắc con cũng không còn đủ tự tin để mặc váy bước ra đường nữa. Nhưng con không buồn đâu.

Ch à, con sẽ nhớ về nó như một trải nghiệm của tuổi trẻ có chút nông nỗi và bất cần. Có thể lần này khoảng bão giông nơi tim con sẽ cần thời gian rất lâu để thôi dậy sóng nhưng con không hối tiếc. Chỉ là, con nghe lòng mình thêm nhiều xót xa và tội lỗi vì lại thêm một lần con làm cha bận lòng lo lắng. Lúc con ngã xuống, con đã giật mình, có một suy nghĩ thoáng qua đầu con buốt lạnh. Nếu tai nạn nghiêm trọng hơn, con không tỉnh lại nữa, không thể trở về thì cha sẽ sống thế nào? Cha có còn đủ sức khỏe để khóc nghẹn vì con?

Cha à, con gái nhỏ sẽ không phụ lòng cha, luôn độc lập bước đi và ngẩng cao đầu để sống. Cha cũng đừng buồn vì con đi mãi cũng không tìm được người có đủ bao dung cất con vào lòng như trái tim cha trọn kiếp chỉ giữ một bóng hình của mẹ con. Con nợ thanh xuân một lời xin lỗi vì không biết trân trọng chính mình để bản thân tổn thương nhiều đến thế. Con xin lỗi cha!

© Hạ Thương – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

back to top