Nhà là nơi có cha mẹ luôn đợi con về
2018-06-25 01:22
Tác giả:
Nhiều khi một mình con thường hay suy nghĩ về cuộc đời và con nhận ra rằng: thật nghịch lý nhỉ, khi còn bé con lại muốn làm người lớn, thấy người lớn chỉ đi làm, rồi về nhà, không phải đi học, không phải học bài, thích nghỉ thì nghỉ, muốn mua gì thì mua. Ôi! sao làm người lớn sướng thế!
Và con đang lớn. Hai mươi lăm năm có mặt trên đời không phải con đã hoàn toàn trưởng thành, chính gia đình mình đã tiếp sức và là chỗ dựa vững chắc nuôi nấng con từng ngày. Nhiều lúc con mải miết với công việc, những lo toan cuộc sống thường nhật, con đã vô tình quên mất rằng luôn có một vòng tay yêu thương rộng mở bao dung chờ đón con quay về dù con vấp ngã, đó là "tổ ấm".
Con muốn được tự lo cho bản thân, và hơn hết là chăm sóc cha mẹ lúc về già. Con đang phải tự đi trên đôi chân của mình hay là “tự bay khi đủ lông đủ cánh" như lời mẹ thường hay nói. Và rồi lúc này đây con thầm nghĩ, qua năm cuối thời sinh viên con sẽ được về nhà bao nhiêu lần? Được sà vào vòng tay mẹ bao nhiêu lần? Chỉ nghĩ thôi con đã muốn khóc rồi mẹ ơi! Có lẽ con quá nhạy cảm chăng? Nhưng đó lại là sự thật hiển nhiên sẽ xảy ra với con với bao người khác nhưng họ đã làm được thì con cũng sẽ làm được mẹ nhỉ?
Con không dám cũng không muốn hứa với mẹ là con sẽ làm tốt những hy vọng của gia đình. Bởi con sợ một ngày nào đó vì quá yếu lòng, con lại bỏ lại tất cả mà trở về, sà vào lòng mẹ. Con chỉ biết rằng ngôi nhà nhỏ, mái ấm nhỏ đó sẽ luôn rộng mở đón chào con phải không ạ?
Xa nhà, con đã học được nhiều điều về cuộc sống! Học được cách để yêu thương mọi người. Học được cách xa rời chăn ấm đệm êm để hòa mình vào cuộc sống sinh viên thiếu thốn. Học được sự tự tôn về mảnh đất nơi đã sinh ra mình. Học được cách lắng nghe bằng cả trái tim. Học được những cảm thông và yêu thương giữa bố mẹ kể cả trong hoàn cảnh khốn khó nhất và những lúc cha mẹ xung đột.
Đã không ít lần con hoang mang trước những ngã rẽ, trước những cám dỗ vật chất đủ đầy. Không ít lần đứng bên bờ vực, chỉ cần tiến thêm một bước nữa thôi là không bao giờ con có thể nguyên vẹn quay về, vậy mà vẫn luôn có một bàn tay vô hình níu con trở lại, giúp con chiến thắng sự nổi loạn ngang tàn, đưa con ra khỏi những bồng bột nông nổi. Bàn tay ấy mang những dáng hình rất đỗi thân quen!
Con có nghe ở đâu đó người ta vẫn hay nói: "Bình yên là nhà". Đúng vậy, nhà là nơi bình yên nhất sau những giông bão cuộc đời. Nhà là mái ấm chở che ta suốt những năm tháng ấu thơ, là nơi ôm ấp cin vào lòng bất cứ khi nào ta thấy đôi chân mỏi mệt và muốn trở về. Nhà là nơi mẹ cha luôn đợi, là điều con tâm nguyện và phấn đấu để trưởng thành.
Ngày hôm nay, khi tâm trạng hẫng hụt và chông chênh, con cũng ao ước được trở về nơi mái ấm thân yêu, nơi có những người không bao giờ từ bỏ con, nơi duy nhất thực sự mong nhớ về con với một tình yêu không bao giờ thay đổi. Con yêu gia đình mình, yêu rất nhiều bố mẹ ạ!
© Nguyệt Mun – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Khi em học cách được yêu thương (Phần 2)
Cô đã từng nghĩ rằng mình không thể tin tưởng vào ai, rằng mình không thể dễ dàng mở lòng. Nhưng ánh mắt của Hoàng, với sự kiên định và chân thành, khiến tất cả những nỗi sợ hãi trong cô dường như tan biến.
Khi em học cách được yêu thương (Phần 1)
Thư nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng, cảm giác ấm áp từ tay anh truyền vào tim cô, và trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng mối quan hệ của họ không còn đơn thuần là những mối quan tâm vặt vãnh. Nó là điều gì đó sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn, đủ để cả hai cùng bước tiếp trong cuộc đời này.
Sống chậm tí để thấy đời an yên
"Treat people with kindness" (đối xử với mọi người bằng sự tử tế) và " hãy đối xử với người khác theo cái cách mà bạn muốn được đối xử" là 2 châm ngôn sống mà mình luôn theo đuổi.
Đi đến nơi mình thích, làm những điều mình vui
“Nỗi buồn và sự khổ đau không giết chết được ta. Nhưng bản thân ta sẽ chết dần chết mòn, thậm chí tìm đến điều dại dột vì tự đẩy mình chết chìm trong đau khổ”, chị Hà Thị Hương * (54 tuổi, kinh doanh ngành làm đẹp) chia sẻ.
Kẹo ngọt vị gừng
Anh biết không, nhờ người cũ em đã rút ra được hai điều: Điều thứ nhất đó là anh có thể dùng lời nói, cử chỉ, hành động đối tốt với tất cả mọi người và thế gian này sẽ dịu dàng với anh. Nhưng anh tuyệt đối không được "sử dụng" đến trái tim mình để làm điều đó!
Biết nhiều hay là cần biết?
Mỗi con người chỉ có một trí óc và trí óc đó chỉ có một dung lượng giới hạn nhất định, không một người hiểu biết xuất chúng nào lại khẳng định rằng mình đã làm chủ được một nửa kho kiến thức khổng lồ của nhân loại.
Mãi nhớ về cha
Trọn cuộc đời này con mãi nhớ về cha Nhưng ít viết ra vì sợ thành sáo rỗng Hình ảnh cha theo con từ bé bỏng Đến bây giờ ký ức vẫn vẹn nguyên.
Lạc đường
Trong vô vàn những khoảnh khắc lướt ngang trong đời, gặp anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban tặng tôi, chàng trai với đôi mắt cười ấy là người tôi thương anh đã mang ánh sáng đến bên tôi những ngày tăm tối nhất. Có lẽ tình yêu qua những con chữ này không đủ để nói lên tình yêu mà anh dành cho tôi, bởi những điều đẹp đẽ nhất khó mà có thể diễn tả được dưới bất kì hình thức gì.
Một người, hai cuộc sống
Chỉ ở nơi người người đều đeo mặt nạ họ mới dám thỏa sức vùng vẫy và nhiệt thành tung hô nhau, chỉ có cuộc sống “ảo” mới cho học cảm giác được an toàn, được công nhận và được tồn tại.
Chào mừng em đã tìm được nhà của mình
Cứ thế thấp thoáng, em bé của mẹ đã sắp ba tháng tuổi, từ gương mặt đỏ hỏn, bây giờ em đã trộm vía khá hơn, biết cười, biết phản ứng lại với âm thanh bên cạnh…