Sau những sóng gió con lại trở về với nơi bình yên
2018-06-21 01:18
Tác giả:

Hồi còn nhỏ, mỗi lần giận dỗi con lại có ý định bỏ nhà ra đi vì nghĩ rằng mình là người quan trọng để ba mẹ phải cuống cuồng đi tìm. Không ít lần, vì những chuyện cỏn con, con đã để ba mẹ phiền lòng. Thế nhưng con lại không biết nhận lỗi, mà đổ lỗi cho số phận. Con suy nghĩ thật ích kỉ là con sẽ cố gắng lớn thật nhanh để thoát ra vòng tay kiểm soát của ba mẹ, để chẳng bao giờ còn nghe tiếng càm ràm muôn thuở mà đối với con lúc đó thật là phiền toái.
Lớn lên, con đi học xa. Ngày đầu tiên rời gia đình để đến một thành phố xa lạ, con đã rất buồn. Con khóc tức tưởi khi thấy mẹ phải trở về để một mình con ở lại. Con nhìn đâu cũng thấy xa lạ, nhìn đâu cũng thấy nhớ hơi ấm của nhà mình. Con thèm nghe một tiếng càm ràm của mẹ. Con thèm nhìn thấy nụ cười hiền từ của ba. Con buồn đến nghẹn lòng. Con hối hận vì những lần làm ba mẹ buồn. Con hối hận vì những suy nghĩ ích kỉ trước đây của con. Có bữa, ngồi nhìn hộp cơm mua từ tiệm cơm đầu hẻm mà nước mắt con chảy ròng. Con nhớ những lần cả gia đình quây quần ăn bữa cơm dù chỉ là một tô canh tập tàng nấu mướp với mấy con cua đồng nhưng nghĩ lại nó ngon đến tột cùng.

Khi mọi thứ ở đây đều thuận lợi, con có nhiều bạn bè, công việc đều suôn sẻ thì con dần ít về nhà hơn. Mặc dù trong thâm tâm vẫn rất nhớ gia đình nhưng con bị chi phối nhiều cho những sự quan tâm khác. Đến khi bạn bè không còn bên cạnh, công việc cũng nhiều khó khăn hơn trước con lại muốn quay trở về. Về nhà, ba mẹ lúc nào cũng dang rộng vòng tay chào đón con. Thậm chí chỉ nghe con điện thoại thông báo là sẽ về, mẹ đã phải chuẩn bị đồ ăn từ ngày hôm trước. Bao nhiêu đồ ăn ngon, bao nhiêu thứ tốt đẹp mẹ đều dành phần cho con. Về nhà, bao nhiêu áp lực, lo âu đều tan biến hết. Vì luôn có ba mẹ ở đây an ủi và thương yêu con nên con chẳng thấy mình đơn độc nữa. Con hối hận về sự vô tâm của mình khi trước.
Con tự nhủ rằng không bao giờ được phép để ba mẹ buồn lần nữa. Đối với con bây giờ sự bình an của ba mẹ là thứ mà con quan tâm nhất. Chỉ mong ba mẹ có thể khỏe mạnh mỗi ngày. Con chỉ mong có thể nghe tiếng nói ấm áp của mẹ, có thể nhìn thấy dáng hình gầy nhom của ba đã in hằn nhiều vết sóng gió của thời gian. Chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đã khiến con yên lòng. Hiện tại, ngoài gia đình ra tất cả đều chỉ là một phép thử, con đều có thể vượt qua được hết.
Mỗi người trong chúng ta sẽ được ở cạnh gia đình trong bao nhiêu lâu nữa? Những đứa con xa quê, chúng ta còn được trở về ngồi cạnh với gia đình mình bao nhiêu lần nữa?
Chính ba mẹ mới là người luôn ở đây và chờ đợi ta trở về, dù ta có là ai. Bởi vậy, đừng bao giờ vô tâm với chính ba mẹ, gia đình của mình bạn nhé!
© An Nhiên – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi
Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…
Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.