Tay cha cày cuốc cho đời con xanh
2018-07-13 01:20
Tác giả:

Ba mẹ tôi là nông dân “chân lấm tay bùn” chính hiệu, cái nghề mà mọi người thường gọi là “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”. Biết bao nhiêu nhọc nhằn, khó khăn vất vả để nuôi 6 anh chị em tôi khôn lớn. Ấy thế mà chưa bao giờ ba mẹ phải để cho con cái làm việc vất vả. Ngày này qua ngày khác, dường như chỉ thấy ba quẩn quanh với ruộng đồng, nương rẫy. Hôm thì ra đồng bón phân nhổ cỏ, hôm thì vào rẫy trồng sắn, trồng khoai.
Ngày trước, thỉnh thoảng tôi mang cơm ra đồng, dù đang là thanh niên trai tráng, nhưng cũng muốn ngã quỵ dưới cái nắng gay gắt giữa cánh đồng không có một bóng cây che. Nhìn từ xa, dáng ba tôi thu mình vào biển lúa mênh mông, với đôi vai gầy mang bình thuốc sâu nặng trịch, sải từng bước chân in dấu hằn sâu trong đất.
Để có được nồi cơm trắng ngần thơm mùi lúa mới, không biết bao nhiêu giọt mồ hôi đổ xuống cánh đồng. Từ cày xới, gieo mạ, nhổ cỏ, bón phân, gặt hái. Riêng công việc gặt lúa tưởng chừng như đơn giản lắm nhưng kì thực rất khó. Nào tay trái vơ gọn các kẽ lúa, tay phải sẵn sàng liềm, đưa một đường vòng cung thật ngọt, uyển chuyển được lặp lại cả trăm lần, đôi tay vẫn luôn đưa theo nhịp thoăn thoắt như rô bốt đã được lập trình, dù vất vả là thế nhưng chẳng khi nào thấy ba kêu mệt.

Có lần, tôi tình cờ đọc bài thơ Cha tôi của tác giả Đặng Minh Mai. Bài thơ có đoạn:
Một đời áo vải nhà nông
Phủ đầy sương gió ướt ròng mồ hôi
Sớm khuya đồng ruộng giữa trời
Tay cha cầy cuốc cho đời con xanh…
Đọc xong, tôi thấy hình bóng của ba tôi in đậm trong bài thơ ấy. Đúng là tay cha luôn cầy cuốc, cho dù đôi tay có chai sần, thô ráp, cho dù dãi nắng dầm mưa, làn da cháy nắng để cho đời con xanh thì cha chẳng ngại sá gì. Tôi nghĩ rằng, không ai được lựa chọn người cha, người mẹ; nhưng có một điều mà tất cả những người cha, người mẹ trên thế giới này luôn thương yêu con vô điều kiện. Vì vậy, tôi luôn tự hào khi lớn lên từ mảnh vườn ruộng lúa, và tôi tự hào mình là con nhà nông.
© Lê Quý Hoàng – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.






