Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nước mắt của cha tôi

2018-06-22 01:10

Tác giả:


blogradio.vn - Cha vẫn rất thương yêu tôi, thương yêu theo cái cách của cha! Hai cha con chia tay nhau tại bến xe, ngập đầy nước mắt. Xe chạy, dáng cha xa dần. Tôi lại giở những bức ảnh chụp cả gia đình ra. Nước mắt lại trào ra. Tôi tự hứa là sẽ luôn lưu giữ những kỉ niệm này. Tôi có đôi bàn tay; tôi có khối óc; tôi có những kiến thức quý giá mà mình đã tích lũy được từ nhà trường, gia đình và xã hội. Nhất định tôi sẽ tự đứng trên đôi chân của mình. Nhất định!

***

blog radio, Nước mắt của cha tôi

Ai sinh ra rồi cũng lớn lên, có quê hương, gia đình, có tuổi thơ, có những điều để nhớ, có những ký ức không thể phai phôi. Với tôi, những giọt nước mắt của cha như một hành trang để bước vào đời.

Tôi cảm thấy mình may mắn khi được sinh ra nơi mảnh đất miền Trung xứ Nghệ đầy truyền thống trong một gia đình chan chứa tình yêu thương, với một người cha mẫu mực gánh vác gia đình, gồng gánh nuôi các con khôn lớn trưởng thành. Cha của tôi - một người nông dân bình dị, chân chất. Mẹ sinh tôi yếu ớt rụt rè hơn chúng bạn, những tháng ngày bồng bế trên tay bệnh tật triền miên. Tôi lấy đi bao nhiêu mồ hôi, nước mắt sự hy sinh mỏi mòn của cha. Để giờ đây chàng thanh niên trai tráng ngày nào tóc trên đầu đã bạc, khuôn mặt in hằn những vết chân chim.

Tôi vẫn thường biết rằng đàn ông không dễ gì để rơi nước mắt. Thế nên khi họ khóc là có điều gì đó đã chạm thật sâu đến tâm can của họ. Nhìn những giọt nước mắt ấy rơi, chúng ta nghĩ rằng họ yếu đuối nhưng hết thảy những giọt nước mắt đó đáng được trân trọng. Bởi chúng khiến ta cảm nhận rõ hơn sự ấm áp và chân thành từ trái tim họ. Và chính cha tôi, người đàn ông đã giúp tôi hiểu ra và trân trọng hơn những giọt nước mắt âm thầm đó. Người chẳng bao giờ khen tôi hay chê tôi cũng bao giờ nói yêu tôi cả.

Tôi từng nghĩ cha chẳng hề thương mình, vậy mà tôi đã từng thấy những giọt nước mắt âm thầm của cha vào cái ngày đưa tôi đi nhập học. Tôi còn nhớ dịp ấy mưa tầm tã, một mình cha tất bật chạy đi chạy lại để lo giấy tờ, thủ tục cho tôi. Cha mệt nhưng tôi biết cha đang hạnh phúc, lo cho con gái lần đầu xa nhà. Giờ sắp bước lên xe để về quê thì những giọt nước mắt của cha lại rơi, lần này tôi cũng khóc, khóc vì biết ơn cha.

Và rồi 2 năm sau, ngày em gái tôi xa nhà đến với vùng đất khách quê người, cha tôi cũng không giấu nỗi nước mắt. Lúc đó, trên xe buýt mặc kệ ánh mắt dòm ngó của mọi người, cha ngồi tựa đầu vào cửa xe rồi khóc nghẹn.

Những ngày tôi về quê, người đàn ông đưa đón tôi không ai khác, vẫn là cha. Có lẽ nhiều năm sau nữa, tôi cũng không làm sao quên được cái ngày hôm ấy - cái ngày tôi nghe tin cha bị tai nạn. Cha đau lắm, nhưng không nói cho một ai, tự mình đi xe lên bệnh viện khám. Rồi sau đó, tôi có nghe bác sĩ kể lại mặt mũi cha tái mét, đến cổng bệnh viện thì suýt ngất sỉu, may mắn thay có y tá dìu vào kịp.

blog radio, Nước mắt của cha tôi

Trong thời gian ấy cũng là lúc tôi được nghỉ lễ về quê, cha tôi xin xuất viện một phần vì muốn về với con gái, phần nữa cha không thích cái mùi ngột ngạt của bệnh viện. Kì nghỉ lễ của tôi vỏn vẹn năm ngày, và rồi cũng đến lúc tôi phải nói lời tạm biệt nơi đây để tiếp tục tiếp hành trình mang theo bao hy vọng và niềm tự hào của cha. Ngày hôm đó, mặc cho tôi bảo gọi taxi chở ra bến nhưng cha tôi vẫn một mực đòi chở tôi đi. Tôi biết cha tôi còn đau lắm nhưng vẫn cố vì không an tâm cho con gái đi một mình. Tôi biết dù tôi có thuyết phục thế nào nhưng với tính cách cương quyết của ông thì tôi phải răm rắp nghe theo.

Cha vẫn rất thương yêu tôi, thương yêu theo cái cách của cha! Hai cha con chia tay nhau tại bến xe, ngập đầy nước mắt. Xe chạy, dáng cha xa dần. Tôi lại giở những bức ảnh chụp cả gia đình ra. Nước mắt lại trào ra. Tôi tự hứa là sẽ luôn lưu giữ những kỉ niệm này. Tôi có đôi bàn tay; tôi có khối óc; tôi có những kiến thức quý giá mà mình đã tích lũy được từ nhà trường, gia đình và xã hội. Nhất định tôi sẽ tự đứng trên đôi chân của mình. Nhất định!

Mỗi người khi bước vào đời sẽ có những động lực khác nhau để cố gắng, phấn đấu, để học tập, làm việc và cống hiến. Với tôi, những giọt nước mắt của cha ngày ấy là chỗ dựa bình yên của tâm hồn, đầy thiêng liêng cao quý, để con sống tốt hơn, cố gắng nhiều hơn, để những giọt nước mắt sau này của cha, nếu có rơi sẽ là những giọt nước mắt hạnh phúc!

© Nguyệt Mun – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên

Lỡ duyên

Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai

Tình khó phai

Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình

Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.

back to top