Chao ôi, còn đâu nữa ngày xưa
2018-02-06 01:10
Tác giả:

Mưa thường tạo cho người ta những cảm khái mênh mang. Những hình ảnh của mưa đọng lại trong tiềm thức bất chợt hiện lên vẫy gọi dĩ vãng. Mưa khai quật những kỷ niệm xưa cũ, gợi lại bao niềm thương nỗi nhớ và những buồn vui trong cuộc đời.
Buồn da diết nhất là những ngày mưa liên miên và tầm tã, kéo dài cả ngày cả tuần, cả tháng... Ngày xưa nhà tôi mặt tiền ngó ra sông Vàm Cỏ, chiều như mọi chiều hoàng hôn tím thẫm mặt sông, gió lồng lộng thổi từ ngoài vào, đánh dạt bầy muỗi đói đang vo ve bên lỗ tai người. Tạm gác hết những công việc thường nhật lại, cả nhà tôi ra ngồi cả ngoài hàng hiên, quây quần bên những chậu mai trắng len lén đưa hương, nghe ba mẹ kể chuyện. Khi những câu chuyện lịm dần, xen lẫn với tiếng ngáp dài ngáp vắn của chúng tôi, mẹ chợt hạ giọng thì thầm một cách rất đặc biệt: "Ngày mai mẹ làm bánh lá!". Chúng tôi nhảy cẫng lên, vỗ tay reo hò, cơn buồn ngủ bị đẩy lùi xa. Bởi đó là món bánh nhà quê giản dị luôn len vào giấc mơ tuổi thơ tôi bằng những hình hài chân thật nhất.
Sáng hôm sau, lũ trẻ chúng tôi dậy từ sáng sớm từ khi còn tờ mờ đất, dưới bếp - lửa đã hồng lên từ lúc nào. Chưa phải đang hấp bánh đâu, chỉ là mẹ chuẩn bị ba hột cơm cho những “con tàu há mồm” chúng tôi lót dạ, muốn ăn bánh lá còn phải chờ đến trưa. Cơm nước xong, công việc bắt đầu, mẹ và em tôi đi cắt lá mùa khô lá chuối, mùa mưa lá điều, lá xoài... Thôi thì dân dã có chi dùng nấy, miễn lá phải to bản, không độc và nếu có mùi thơm dễ chịu là nhất trần đời.
Tôi và anh tôi được mẹ phân công nhiệm vụ xay bột. Gạo một đêm ngâm nước trở nên đục và mềm, dậy lên mùi thơm chua ngọt. Từng muỗng canh một, hai anh em tôi cho tất cả vào cối đá, xay nhuyễn thành một thứ bột trắng trong, no nước. Xong cho tất cả vào bòng bịt chặt miệng, dùng chính cối đá dằn lên để chèn vắt hết nước ra. Mẹ và em mang lá về cả bọn chúng tôi xúm nhau lau sạch. Chính lúc này đây công việc làm bánh lá mới rộn lên tiếng nói, câu cười…

Lá sạch bột khô, chúng tôi cùng mẹ nắn bánh, bốc bột lên vo thành từng viên sao cho gần bằng viên chè, đặt lên lá khô tráng đều bằng tay trần. Bàn tay mẹ dịu dàng, bàn tay chị hai trắng ngần những chiếc lá xanh, chốc lát được phủ đều lớp bột trắng ngần, bàn tay đen sàm vọc phá chúng tôi nắn thành những con vật ngộ nghĩnh, phá bột bị mẹ la. Bánh đã nắn xong mẹ đặt vào nồi to đem hấp cách thủy chừng nửa tiếng đồng hồ là đâu vào đấy, bánh chín và rất thơm.
Bánh lá cũng không cầu kỳ ngay cả trong cách ăn, cứ lấy tay trần nhón lấy một cái lột lớp bột ra khỏi mặt lá là mùi thơm trắng trong cuộn lại chấm với nước cốt dừa mà ăn. Người ít ăn thì năm bánh, người đói bụng thì mười bánh, có người vui tính ăn vài chục. Có người sành điệu một chút thì thong thả lột bánh ra, xắt thành từng sợi nhỏ như cọng phở, sau đó trộn chung với dưa leo, rau quế, chan nước mắm tỏi ớt. Có người còn cho chả, thịt heo vào ăn chung. Như thế thì thành thị quá. Với riêng tôi bánh lá phải ăn cùng với... bánh lá mới ngon.
Cái ngon của bánh lá là cái tình. Không ai làm bánh lá một mình, thường thì làm cả gia đình hoặc giả cùng vài người láng giềng. Trong suốt quá trình làm bánh xay nắn, hấp bánh... những câu chuyện cứ rôm rả, thắm cái tình và nhiều khi lại hiểu thêm được cái gì đó trong cuộc sống. Mỗi khi nhà làm bánh mẹ thường bảo bọn tôi đem cho hàng xóm cùng ăn, nhà quê của ít lòng nhiều.
Quê tôi bây giờ tìm đâu ra bánh lá, muốn ăn gì người ta cứ chạy ra chợ mua. Nhưng rồi cũng làm gì có bánh lá mà mua. Riêng nhà tôi, mấy anh em mỗi đứa đi một ngã bận bịu tư riêng, ngay cả đám giỗ ba tôi còn đặt người nấu mang về cúng.
Ôi còn đâu, còn đâu bánh lá ơi!
Mùa mưa này làm gì có bánh lá để cùng làm, cùng ăn như ngày ấy. Mưa có thể gội rửa xoáy mòn mọi thứ như bánh lá dẻo dai bởi bột ngâm khóm, thơm tho trắng ngần bởi nước tro tàu, lá dứa... sẽ không bao giờ mất đi trong tâm trí tôi. Chao ôi bánh lá ngày xưa...
© Trần Ngọc Thạch – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.







