Blog Radio 59: Hy vọng cuối!
2011-04-19 16:15
Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh, Gà Quay
Trích đoạn Blog Radio 59: Hy vọng cuối!
1. Có lẽ... sẽ chẳng mấy ai hiểu hết được nó.
- Ai cơ? Nhật à? Tôi cũng có nghe nhiều người nói về cậu ấy, thực ra… chưa một ai có cơ hội nói chuyện với anh ta cả. Em hỏi Nhật có việc gì à?
- Dạ không. Hôm trước em tình cờ đọc được bài báo của anh ấy. Hay thật… nhưng…
- Ừ. Một con người tài năng… chỉ tiếc là cậu ấy bị ám ảnh nặng quá.
Những ngày cuối tháng 12. Trời xám xịt, không một tia sáng.
Giữa những con người đang bước vội vã vào văn phòng để tránh cái lạnh như cắt, chàng trai vẫn chậm rãi và lặng lẽ bước đi. Đối với anh...dường như chẳng còn gì tồn tại nữa.
Trái tim ấy vốn đã lạnh lắm rồi.
Luôn đi một mình, không nói chuyện với người khác.
Căn nhà của anh, luôn tối và lạnh. Thỉnh thoảng, những người hàng xóm mới thấy có ánh sáng phát ra từ căn nhà ấy.
Đó là những ngọn nến cháy tàn.
Anh ngồi hàng giờ trước ánh nến, ngắm nhìn những con búp bê được đặt trên giá, cố gắng tìm chút hơi ấm từ chúng, từ một hình bóng xa xưa.
- Anh ước mình có một đứa em trai.
- Ơ, chẳng lẽ… anh ghét em gái của anh lắm à?
- Ừ. Ghét cực ấy. Vì em hay khóc.
- Ba kể, hồi bằng tuổi em anh cũng khóc chẳng kém. Con trai mà yếu. Em ghét anh.
- Vì sao? Vì anh yếu đuối à?
- Không phải. Vì…anh chỉ yêu mỗi mình em.
Ảnh minh họa: Wild_stock
2. Đôi khi, Nhật khóc.
Nhớ những tiếng cười.
Nhớ mái tóc ngắn bay trong gió.
Nếu còn sống, chắc Ngọc- cô em gái bé nhỏ cũng đã là một thiếu nữ rồi.
"Nhật, con nhấc máy được không? Trở về đi con. Ba nhớ con. Đừng mãi là một kẻ trốn chạy nữa."
Những tin nhắn, những bức thư vẫn được gửi đến suốt 8 năm trời. Anh vẫn đọc lại chúng mỗi ngày, nhưng chưa một lần… Nhật hồi âm cho ba.
"Ba biết con vẫn còn tức giận. Ba biết mình có lỗi. Nhưng con hãy nghĩ xem, Ngọc… nó sẽ ra sao khi biết ba con mình lại trở thành như thế này?"
Cuốn nhật kí vẫn dày lên theo từng nhịp thời gian. Đó là nơi duy nhất anh cảm thấy bình yên. Mỗi phút giây của sự dằn vặt và đau khổ, mỗi phút giây của nỗi nhớ anh đều cất giữ trong nó.
- Hãy để em nó đi con à.
- Để em đi ư? Con có còn gì của em nữa đâu mà ba bảo con để nó đi cơ chứ? Ba, chính ba đã cướp em khỏi cuộc đời con, vậy ba còn muốn xoá đi chút hình bóng cuối cùng của Ngọc sao?
- Ba biết là con yêu em. Ba cũng yêu em. Nhưng… ta vẫn phải bước tiếp mà không có Ngọc.
- Vâng, ba cứ sống tiếp cuộc sống bình yên đi. Quên em con đi. Quên cái vụ tai nạn khủng khiếp mà chính mình đã gây ra đi. Ba biết không, con đã ước, đã ước rằng người chết là ba chứ không phải là Ngọc. Cứ coi như là… ba giết cả con rồi đi."
3. Trong con người vô cảm và lạnh nhạt như anh, cũng đã từng có một gia đình, nơi ngập tràn tiếng cười của Ngọc, nơi anh thấy nhẹ lòng. Ngọc, đó là cầu nối giữa thế giới nội tâm của Nhật với thế giới thực.
Và… Ngọc mất. Cái gọi là hạnh phúc gia đình, thứ mỏng manh ấy cũng tan vỡ. Anh lại bắt đầu thu mình trong vỏ, không một nụ cười, không một lời với ba kể từ ngày đó. Anh lặng lẽ ra ở riêng.
Rồi sẽ có một ngày, Nhật để em mình mãi ra đi. Nhưng… sẽ phải chờ bao lâu mới đến ngày ấy?
4.
- Tôi ngồi đây được chứ?
Vẫn không trả lời, Nhật chỉ khẽ gật đầu.
Căng tin đông người và ồn ào. Người ta nói với nhau về đủ thứ, từ công việc cho đến những gì vớ vẩn nhất. Anh ghét những lúc như thế này. Ngay cả từ trước khi Ngọc mất anh cũng đã ghét những nơi ồn ào như thế. Nhật chỉ thích ngồi một mình trong phòng, ngắm tất cả mọi thứ đồ vật dù nhỏ nhất dưới ánh nến. Anh nhớ… Ngọc thường thổi tắt những ngọn nến ấy và kéo anh ra khỏi căn phòng tối.
Mắt cay cay. Mọi thứ bỗng mờ nhạt.
- Anh không sao chứ?
Vẫn im lặng. Anh đứng dậy và bước đi.
5. Những ngày thật khác. Mùa xuân năm nay lạnh hơn trước.
Trong cuộc đời anh lại xuất hiện một người con gái khác. Ngày nào cũng thế, Linh đều đến ngồi cùng anh trong giờ nghỉ trưa. Dẫu luôn tỏ ra lạnh nhạt và không quan tâm nhưng Nhật dần bị lôi cuốn vào những câu truyện của cô gái lạ. Anh thấy trong Linh hình bóng của Ngọc. Mái tóc ngắn. Nụ cười tinh nghịch. Và cả ánh mắt nữa. Trong mắt hai người luôn ngập tràn ánh sáng. Những trang nhật kí vẫn được viết thêm mỗi ngày. Bên cạnh nỗi nhớ cô em gái nhỏ, nó còn xuất hiện những câu chuyện về Linh. Từ lâu lắm rồi anh mới lại lắng nghe.
6. Dòng thời gian vẫn trôi. Mái tóc ba bạc hơn trước rất nhiều, Nhật chợt nhận ra điều đó khi đứng trong bóng tối và nhìn trộm ba của mình. Đã không biết bao nhiêu lần anh làm như thế này…đứng và nhìn ba của mình. Nhưng chưa một lần… dù chỉ một lần anh đủ can đảm để đối diện với ba, để về lại mái ấm ngày xưa. Những điều anh đã làm, những lời anh đã nói không cho phép Nhật có mong ước xa xỉ ấy.
Anh buồn!
7.
- Anh có yêu em không?
- Có lẽ là có.
- Sao lại là "có lẽ" ?
- Anh không biết nữa. Anh… anh sợ.
- Sợ?
- Ừ. Anh sợ… sợ rằng mình sẽ mất em như đã mất Ngọc. Anh đã yêu Ngọc rất nhiều… nhưng rồi lại để mất nó. Anh sợ sẽ lại như thế.
- Anh đừng lo. Em hứa là sẽ ở bên những lúc anh cần.
Linh khẽ cười rồi hôn nhẹ lên má anh. Nhật cũng nở một nụ cười.
- Những con búp bê… nó là của Ngọc à?
- Những món quà sinh nhật anh đã mua tặng nó đấy.
Linh khẽ ngập ngừng.
- Em… em không biết nên nói thế nào nữa. Anh à… em phải nói với anh một điều.
- Em cứ nói đi. Anh chưa thấy em ấp úng như thế này bao giờ cả. Em không sao chứ?
- Em không sao… chỉ là… anh có thể quên Ngọc được không?
- Anh cũng đang cố để Ngọc ra đi. Nhưng… anh cần thời gian. Em cho anh thời gian nhé. Chỉ một chút nữa thôi. Dù sao thì… Ngọc cũng đã từng là chỗ dựa cho cuộc đời anh.
- Dựa vào em đi nhé!
8.
- Em chẳng biết có nên nói điều này không nữa. Có lẽ… sẽ tốt hơn nếu em nói với anh. Em… là một bác sĩ. Ba của anh, bác ấy đã gọi điện và nhờ em giúp đỡ. Em… xin lỗi.
Anh cười. Nụ cười cay nghiệt.
- Em… xin lỗi.
- Hoá ra… những điều đã trải qua trước đây chỉ là giả dối thôi à?
- Không. Không hẳn là tất cả. Mới đầu, có thể là giả nhưng… em chẳng biết nữa… từ khi nhìn thấy những con búp bê của Ngọc được anh giữ cẩn thận trên giá… em đã yêu anh… em cũng muốn mình có một vị trí trong tim anh như thế. Vì thế… em mới nói cho anh sự thật.
- Có lẽ em sẽ có được điều đó nếu như không lừa dối tôi.
- Em xin lỗi. Em biết là anh không dễ gì chấp nhận. Em biết. Anh à, đừng mãi sống cho Ngọc nữa. Hãy sống với cảm xúc thật của mình đi. Hãy tìm kiếm cho mình những cảm xúc ấy. Anh là Nhật, anh là mặt trời… đừng mãi để cái bóng của Ngọc che đi nữa. Em… yêu anh thật lòng.
- Anh… chẳng quan tâm. Xin lỗi.
Không nhìn Linh, Nhật bước đi vội vã.
Đôi mắt ướt nhoà, Linh chỉ biết ngồi đó và khóc.
Chiều muộn. Mặt trời sắp tắt.
9. Những trang nhật kí trắng.
Anh muốn viết và cố gắng viết nhưng vẫn chẳng thể viết được bất cứ điều gì. Trống rỗng. Những kí ức về Ngọc vẫn còn đó nhưng trái tim anh chẳng để ý đến chúng nữa.
Anh nhớ một bác sĩ!
10. Trở lại ngôi nhà xưa. Vẫn thế. Mọi đồ vật trong nhà vẫn y nguyên như những gì anh còn nhớ về chúng. Trong lòng Nhật trào dâng những kỉ niệm.
- Ba xin lỗi.
Vẫn không trả lời và quay mặt lại nhìn ba của mình. Đôi mắt anh còn để trên bức ảnh cuối cùng của Ngọc. Bức ảnh ba người.
- Đáng lẽ ba không nên làm thế. Nhưng… nhìn con đau khổ trong suốt 8 năm trời, ba cũng đau lòng lắm chứ. Hối hận vì những điều đã làm, đau đớn khi đang dần tuột mất cả con. Ba cũng trống vắng lắm con à. Nhiều lúc, nhớ tiếng cười của hai đứa lắm. Ba nhớ Ngọc, nhớ con. Ba yêu em của con chứ, chỉ là… từ ngày Ngọc mất, ba đã hứa sẽ dành tất cả tình cảm của mình cho riêng mình con. Chỉ để cho con mà thôi.
Từng giọt nước mắt rơi trên tấm thảm nâu. Nghẹn ngào.
- Con biết chứ. Con không còn giận ba từ rất lâu rồi. Đã không biết bao lần con đứng bên kia đường, nhìn ba ngồi hàng tiếng bên những tấm ảnh của chúng con, những lúc như thế con không thể ngăn mình khóc. Chỉ muốn chạy đến và ôm lây ba, nhưng… những điều con đã nói với ba, chúng ngăn con không thể về bên ba được. Con sợ, sợ cảm giác tội lỗi mà chính con đã gây ra cho ba. Ba à, con yêu ba cũng như yêu Ngọc và Linh. Và con cũng không muốn sẽ để mất ba như đã mất hai người ấy. Ba là người duy nhất con có thể dựa vào mà thôi. Ba ơi, con xin lỗi. Con xin lỗi.
Người đàn ông khẽ rơi lệ, ông tiến đến và ôm anh vào lòng.
Đã từng có một cái ôm như thế. Giữa đêm đông ngày trước, đã từng có một đứa bé lạc đường tìm lại được ba của mình, và họ cũng ôm nhau như thế.
11. Tiếng chuông cửa phá vỡ không gian tĩnh lặng của buổi trưa.
- Cháu xin lỗi. Cháu xin lỗi vì bây giờ mới dám đến đây. Cháu đến để trả lại bác khoản tiền hôm trước.
- Từ từ. Cháu cứ vào nhà đi đã.
Lần đầu tiên bước vào căn nhà này, Linh là một cô gái tự tin và quyết đoán. Bây giờ, vẫn mái tóc ấy nhưng đôi mắt lại ẩn chứa nỗi buồn, giọng nói rụt rè và yếu ớt hơn trước.
- Nhật ơi, có người đến gặp con.
Vội quay người để bước đi nhưng ba của anh đã níu tay Linh lại và nở một nụ cười trấn an cô.
- Cháu đừng lo. Hãy cứ thật lòng.
Từ trong bếp, một chàng trai bước ra với nụ cười trên môi và món trứng đang toả khói. Nụ cười ấy chợt vụt tắt khi anh nhìn thấy cô.
- Em… chỉ đến để trả lại chỗ tiền mà ba đã đưa cho em. Em xin lỗi, có lẽ em nên về.
- Linh. Khoan đã. Ở lại ăn cơm đi, trông em có vẻ mệt mỏi quá.
Bữa cơm ba người. Như của ngày xưa. Chỉ có điều, Ngọc không còn ngồi trên chiếc ghế của mình nữa. Chỗ đó giờ đã là của Linh.
12. Đêm! Cơn mưa vừa mới tạnh. Phảng phất trong cơn gió là mùi hương của đất. Nồng và ấm. Hai người bước trên con đường hồi bé Nhật và Ngọc thường đi về sau mỗi buổi học. Nhật kể cho Linh nghe rất nhiều điều. Linh khẽ cười. Lần đầu tiên cô thấy anh nói và cười nhiều như thế.
- Chắc anh đang rất hạnh phúc nhỉ? Mọi chuyện… đã trở lại như trước.
- Hạnh phúc của anh… nó chưa trọn vẹn đâu. Vẫn còn thiếu một điều làm anh vẫn cảm thấy trống rỗng.
- Là Ngọc à anh?
- Không. Là em cơ.
Khẽ hôn nhẹ lên má Linh. Anh cười.
- Em vẫn còn nhớ lời hứa của mình chứ, rằng sẽ mãi ở bên anh?
Wake me up
Tác giả Lệ Vỹ
Vài nét về tác giả Blogger Lệ Vỹ : “Trái tim yếu nhưng chẳng mềm”
Cảm nhận về bài viết mời bạn gửi theo mẫu sau hoặc gửi bài viết, đường link blog muốn chia sẻ về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn (vui lòng gõ Tiếng Việt có dấu để phản hồi của bạn sớm được đăng)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.