Phát thanh xúc cảm của bạn !

Blog Radio 39: Tớ… trượt Đại học

2011-04-27 14:33

Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh, Gà Quay


Trích đoạn Blog Radio 39: Tớ… trượt Đại học


Thời gian vừa qua, Blog Radio nhận được rất nhiều email của các sỹ tử vừa trải qua kỳ thi Đại học, những dòng tâm sự trong sự phấp phỏng đợi chờ kết quả: “Nhiều trường có kết quả rồi mà trường mình thi vẫn chưa thấy đâu… chợt lo lắng đến nhường nào. Sợ trượt không phải bởi mình yếu đuối mà chỉ bởi sợ làm bố mẹ và mọi người thất vọng, buồn về mình. Bỗng thấy run, thấy mong 1 ngày trôi qua nhanh thật nhanh để sớm biết kết quả. Mong cho 5/9 năm nay lại được cắp sách đến trường, nhưng lần này sẽ là giảng đường đại học mênh mông và trống trải bởi ta sẽ phải đứng giữa những người bạn mới, xa lạ và ngơ ngác.”

Mở đầu chương trình mời các bạn nghe tâm sự gửi từ Blog của Linh Xinh – một sỹ tử vừa biết kết quả thi đại học.


  • Tớ... trượt đại học

Tớ đã từng hy vọng, hy vọng rất nhiều như bất kỳ một thí sinh nào vừa tham dự kì thi đại học cam go vừa qua. Lẽ đương nhiên là đi thi thì ai cũng mong mình đỗ, mong mình đạt kết quả cao. Đặc biệt là kì thi này, nó như một sự đánh dấu cho cả một quá trình phấn đấu nỗ lực kéo dài suốt một2 năm đèn sách. Bao nhiêu hy vọng và áp lực dồn nén lên vai tớ. Tớ hiểu, ai cũng kì vọng vào tớ: bố mẹ, ông bà, họ hàng, các cô chú ở chỗ bố mẹ, bạn bè bố mẹ... Rất nhiều người thành ra rất nhiều áp lực. Và tớ, một học sinh học trong một ngôi trường nổi tiếng một00 năm tuổi, học trong một lớp chuyên... lại thêm một áp lực nữa!

Và sau khi làm xong bài thi môn cuối cùng tớ đã chuẩn bị tâm lý cho mình về việc sẽ trượt đại học.

Những ngày chờ điểm, mọi sự kì vọng đặt vào tớ càng nhiều hơn. Ai cũng nói rằng rồi tớ sẽ đỗ. Tớ cũng hy vọng như vậy! Và trong quãng thời gian này, tớ gặp một vài chuyện rắc rối. Tớ sốc, hoảng loạn, thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng và vì mọi người đã phần nào mất đi niềm tin vào tớ. Thế nên việc tớ đỗ đại học như một sự cứu cánh duy nhất. Bố mẹ an ủi tớ rất nhiều. Tớ dần lấy lại được niềm tin. Tớ cảm tưởng như lúc này tớ đang rơi xuống một cái hố sâu và bố mẹ tớ đang bắc một cái thang để tớ có thể từ từ leo lên mặt đất trở lại.

Và khi biết điểm...Tớ biết, tớ trượt!

Nhưng tớ không ngờ mọi việc lại có thể tồi tệ như thế này! Mọi sự chỉ trích, phẫn nộ dồn nén nay lại được ném trở lại vào tớ. Tớ phải hứng chịu rất nhiều câu nói, đón nhận nhiều ánh mắt, nhiều cái nhìn ái ngại, e dè từ mọi người, nhận sự thương hại từ tất cả. Lúc này, tớ cảm tưởng như cái thang mà tớ đang leo lên bị người ta giật ra. Tớ, chới với, hụt hẫng và lại rơi vào sự bế tắc, thất vọng.

Lời nói là thứ có thể làm bạn đau nhiều hơn bất cứ thứ gì. Cảm tưởng hàng ngày bạn phải lắng nghe những câu nói tồi tệ nhất, những lời xỉa xói, nhiếc móc, đón nhận những cái nhìn thương hại và cứ lủi thủi đi về như một cái bóng, có thể rơi nước mắt và khóc oà lên bất cứ lúc nào.Và giờ, tớ cũng vậy. Thế nhưng tớ không khóc, tớ cố tạo ra cho mình cái can đảm nhất có thể trước mặt mọi người. Song đằng sau nó thì ai biết....

Tớ nhận ra sự thất vọng trong mắt tất cả mọi nguời. Sự thất vọng tột độ trong mắt mẹ tớ, sự thất vọng pha lẫn phẫn nộ trong từng câu nói của bố tớ.... Tớ càng bế tắc và thất vọng hơn. Sự tuyệt vọng càng lên đến đỉnh điểm khi tớ nhận thêm được hàng chục lời khuyên rằng ĐH không phải là con đường duy nhất, rằng có những người thi 2-3 hay thậm chí là lâu hơn thế mới đỗ...v.v...Vậy mà đâu ai có thể hiểu rằng tất cả càng dồn tớ vào chân tường hơn, làm tớ tuyệt vọng hơn. Và rằng tớ đã nghĩ đến hành động tiêu cực nhất…

 

Và rồi...

Và rằng sau chuyện này, cái mà tớ nhận được là gì? Là những câu nói rằng tớ không đủ bản lĩnh sống,đủ can đảm để bước tiếp. Và rằng tớ còn có cơ hội làm lại sao tớ phải làm vậy? Và rằng còn rất rất nhiều câu nói nữa... Một sự tuyệt vọng nữa. Tớ hiểu rằng trên đời này đâu ai có thể thành công 100% trong tất cả mọi việc, đâu ai có thể không một lần ngã đau, không một lần thất bại. Thế nhưng những câu nói kia, như một gáo nước lạnh dội vào tớ khi tớ định chập chững bước đi lại từ đầu.Tớ sẽ phải làm gì?

Tớ biết tớ sẽ phải bắt đầu lại...

Và rằng thất bại là mẹ thành công.

Và rằng trượt ĐH lúc này chỉ là thành công bị trì hoãn.

Và rằng cuộc sống vẫn cứ tiếp tục dù tớ có thế nào!

Hà Nội những ngày cuối tháng 7 đầy khó khăn

Linhxinh111

P/s:Tớ viết những dòng này cho chính tớ và cho tất cả những ai thi trượt ĐH như tớ.Tớ và các ấy sẽ cùng đứng dậy và làm lại từ đầu!

Gửi từ Blog Linhxinh111 ...Một chút ngờ nghệch,1 tẹo ngốc nghếch,1 ít ngây thơ cả tin,1 tí đanh đá,1 rổ cá tính,1 thúng nóng nảy,1 biển yêu thương... Tất cả tạo nên tôi: Linhxinh111...


Ảnh minh họa: Deviantart

 

Đây quả là một khoảng thời gian đặc biệt với những sỹ tử vừa trải qua kỳ thi Tuyển sinh Đại học. Qua rồi những đêm ngày miệt mài ôn thi, qua rồi những phút căng thẳng phụ huynh đợi con nơi cổng trường, qua cả những phút giây phấp phỏng đợi chờ kết quả… Có những niềm vui và hạnh phúc lan tỏa, có những giọt nước mắt, nỗi buồn sẽ được hun đúc thành niềm tin và nỗ lực hẹn ngày “vượt vũ môn” một năm sau.

Để tiếp tục chương trình hôm nay, Blog Radio gửi tới các bạn một bài viết gửi từ email của bạn Miss Nấm, bài viết mang tên Nói với em (hay cũng là nói với bản thân mình... )

  • Nói với em…

Thất bại nào cũng đều để lại đằng sau nó những khoảng trống cần một bàn tay vô hình của thời gian lấp đầy,dầu là một giây phút ngắn ngủi hay là cả một quãng dài…

Rất nhiều người muốn né tránh trốn chạy nó.Tất cả-không ai muốn thất bại đến với mình.Thế nhưng em biết không? Không ai là không một lần gặp thất bại,vấn đề là ở chỗ thất bại đến với từng người theo từng cách khác nhau và ở những thời điểm khác nhau.

Thất bại với mẹ là có tấm bằng ĐH tài chính trong tay nhưng việc làm lại không được “xứng đáng” với tấm bằng loại giỏi danh giá ấy,mẹ luôn phải vất vả lăn lộn với cuộc sống để kiếm tiền nuôi mấy chị em ăn học đủ đầy. Thất bại với anh hai là sự vỡ trong tình cảm, điều đã khiến anh buồn lòng suốt một năm qua. Và bây giờ, khi kết quả thi ĐH của em có dù điểm cao thì em cũng đã thiếu mất 1 điểm để vào được ngôi trường em mơ ước. Chị biết, với em đó cũng là một thất bại!

 

Khi em mở cánh cửa bước vào cuộc sống, nghĩa là em đang bắt đầu cuộc hành trình khám phá chính mình, khám phá ý nghĩa của cuộc sống và thực hiện hoá những mục tiêu mà mình đề ra. Nhưng em ơi,cuộc sống không phải là tấm thảm đỏ trải sẵn cho em bước đi mà nó đầy chông gai khó khăn trở ngại. Sẽ có những thất bại làm em tổn thương, mất niềm tin và gục ngã vào thời điểm đó. Nhưng em có thành công hay không chính là lúc ấy em có đối diện được với hoàn cảnh của mình không. Là lúc em vươn lên, đánh thức niềm tin và sức mạnh trong con người em để bắt đầu một sự khởi đầu mới hay em tuyệt vọng, đổ lỗi cho những lí do gây nên thất bại đó!

Chị nhớ em rất thích cây tre cây trúc. Mỗi lần về quê ngoại em lại chạy ra khóm tre đầu làng chơi với lũ trẻ con. Em bảo rằng: “Cảm giác thật thanh bình biết bao!”

Chị cũng như em, rất thích loài tre, chị thích cái cách ngọn tre oằn mình chịu đựng dưới bão táp nhưng rồi lại bật thẳng lên đầy kiêu hãnh như chưa từng xảy ra điều gì. Bền bỉ và dẻo dai. Và sau mỗi lần như thế mầm non vẫn tiếp tục đâm chồi,lá vẫn xanh mướt, thân tre trở nên cứng cáp, vững vàng hơn. Trong mỗi con người chúng ta, ai cũng có một sức mạnh, niềm tin, nghị lực đứng dậy vượt qua nghịch cảnh... Chị chỉ muốn, em của chị hãy học cách nuôi dưỡng sức mạnh, rèn luyện ý chí và đánh thức niềm tin trong cả những lúc thật bại tuyệt vọng nhất!

Những người gặp thất bại không có nghĩa là họ thua cuộc, mà chỉ là thành – công - bị - trì -hoãn, họ không mất tất cả mà ngược lại họ còn nhận được những bài học chiêm nghiệm từ những lần vấp ngã đó. Để rồi từ đó những thất bại đã trở thành động lực giúp họ bắt đầu tìm kiếm những thành công mới với niềm hăng say hoài bão.

Đôi khi những khó khăn trở ngại ấy lại rất cần thiết vì nhờ đó mà chúng ta mạnh mẽ hơn. Nếu như cuộc sống mà không có một thử thách nào thì chúng ta sẽ trở nên yếu đuối, cả thể xác lẫn tinh thần. Bởi vậy thật lòng, chị không hề mong cuộc sống của em bằng phẳng, không có lấy một thất bại nào.


Ảnh minh họa: Deviantart

Ảnh minh họa: Deviantart

Kì thi ĐH đã qua, kết quả dù sao cũng không thể thay đổi được nữa. Chị mong rằng em hãy gạt qua cảm giác sợ hãi hụt hẫng bất lực trong mình để cầm bát cơm lên ăn, để nhắm mắt ngủ một giấc thật sâu thật ngon, để mở toang cửa phòng và tung tăng dạo phố phường, để cho mọi người thấy một con bé thật nhí nhảnh, hồn nhiên như chính em ngày xưa vậy. Em hãy hiểu rằng thất bại ở kì thi này không có nghĩa là tương lai em đã khép lại, có rất nhiều cách để chọn lựa cho cuộc đời mình, em nhé!

Chị tin là mọi thứ rồi sẽ qua, cũng như đông qua thì xuân đến. Rồi cây cối sẽ đâm chồi nảy lộc, hoa sẽ bừng nở toả hương thơm ngát, trời sẽ trong xanh quang đãng sau cơn dông.

Và rồi ánh mắt nụ cười sẽ toả nắng trên khuôn mặt em... Đằng sau những thất bại là cả  một cuộc sống tươi mới với những điều tốt đẹp đang chờ đợi ta.                                                

Gửi từ Blog Miss Nấm : Đơn giản và phức tạp ^^

  • Blog Radio thực hiện theo email Linhxinh111 và Miss Nấm – nuocchanhnuoi_hm_1332

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)

Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)

Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)

Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)

Mưa ngớt. Không khí mát mẻ và trong lành, khác hẳn với những ngày nắng như thiêu như đốt suốt một tuần ròng rã. Chim hót véo von trên cành na, nhảy nhót chuyền cành làm cho những hạt mưa còn đọng lại rớt xuống trên đầu chú mèo nhỏ xinh, tinh nghịch đang rình rập, nô đùa.

back to top