"Hàng tuần vẫn đọc bài, vẫn
nghe Blog Radio mà lâu rồi không viết bài nào gửi. Hôm nay Mintaro xin
gửi đến chương trình câu chuyện của mình. Mình muốn qua câu chuyện này
gửi đến một cô gái, như một lời xin lỗi..."
"Ngày ta yêu nhau
Là một ngày đầy nắng
Em nhìn anh ngồi yên lặng
Tình yêu mình sẽ đầy nắng phải không anh?"
…
“Anh
không phải là một chàng lẵng tử, không phải là một chàng trai nổi bật,
anh bình thường như bao nhiêu chàng trai khác. Anh yêu thơ, yêu sự bình
yên giản dị, yêu sự tự do. Anh là một chàng Nhân Mã một trăm phần trăm
với một nụ cười tỏa nắng -em đã yêu anh từ những sự bình thường như thế.
Hơn nữa vì, em tin rằng anh yêu em”.
Khi
nghe được những lời này từ cô, anh hiểu mình đã tìm được người con gái
của đời mình. Anh hạnh phúc. Không ngờ tại nơi xa quê hương, anh lại tìm
được cho mình một nửa.
Cô
đến với anh trong một buổi chiều đầy nắng, một cô gái tinh nghịch với
khuôn mặt tròn, đôi mắt sáng và mái tóc dài tỏa hương trong nắng. Anh
yêu mái tóc cô, ngay từ lần đâu tiên ấy.
Cô
trong mắt anh như một tờ giấy trắng, nghịch ngợm, tươi vui. Nhưng rồi,
mỗi ngày gần nhau làm anh nhận ra cô gái ấy cũng thật nhạy cảm, thật yếu
đuối. Anh luôn muốn mình sẽ là người trở che cho cô. Yêu anh nhé, tóc
dài ơi!
“Tóc em vương nắng vàng
Cho lòng anh chơi vơi
Sao ta yêu nhiều thế
Cô bé tóc dài ơi…”
Cả
một ngày dài anh tất bật trong công việc, quán ăn chìm trong mùi xào
nấu. Trong đầu anh luôn nghĩ mình thật tệ, chẳng làm được gì cho cô
trong ngày quan trọng này. Biết làm sao được khi anh phải lao đầu vào
vòng luẩn quẩn của du học sinh, vừa lo học hành vừa lo kiếm sống nơi đất
khách. Thôi đành đợi khi nào anh xong việc, mình sẽ đi ăn một bữa thật
vui nhân ngày sinh nhật em vậy. Hy vọng em sẽ không trách anh, tóc dài nhé!!!
Cô
lặng lẽ ngồi trước màn hình máy tính. Đêm, không một tiếng động. Yên
tĩnh đến lạnh lùng. Thế là ngày sinh nhật đã qua, chẳng có gì ngoài một
bữa ăn mà cô đã cố tỏ ra vui ve. Cô không muốn anh buồn, cô biết anh
phải vất vả cả ngày rồi. Nhưng giá như… cô đã hy vọng năm nay mình sẽ có
một sinh nhật tuyệt vời để quên đi cái sinh nhật lần thứ 20 đáng ghét
kia, vậy mà… Chẳng lẽ anh không hiểu cô ư, chẳng nhẽ anh không thể nghỉ
một buổi làm ư? Vẫn biết rằng anh phải kiếm tiền, nhưng tiền đôi khi đâu
là tất cả. Đêm,không có nắng, không có nụ cười tỏa nắng của cô. Lang thang trong màn đêm. Bóng cô dài dưới ánh đèn đường, chơi vơi…
“Anh vội vàng bỏ mất
Một cái nhìn xa xôi
Cho lòng ai lặng lẽ
Tóc buồn đi chơi vơi”
Cô khóc hết nước mắt. Cô sợ phải xa anh. Chợt thấy lòng thật yếu mềm. Nhưng anh vẫn bình thản, vẫn lặng lẽ giúp cô dọn dẹp…
-
Anh đã hết nước mắt rồi,em ạ! Có lẽ anh đã khóc nhiều, hay là anh không
thể khóc. Nhưng thật lạ, lòng anh đau nhói mà không có một giọt nước
mắt là sao?
Anh định không tiễn cô ra sân bay. Cô bàng hoàng nhận ra anh quá vô tâm.
“Nhưng
em hiểu không, anh ghét cảnh chia tay nhiều lắm.Anh không dám nhìn em
vẫy tay chào anh, càng không muốn nhìn em khóc khi phải xa anh. Anh quen
giấu những cảm xúc trong lòng mình. Giấu nhiều đến mức lạ lùng, chẳng
giống ai…”
Nhưng
cô vẫn năn nỉ anh đi ra sân bay cùng cô. Buồn cười không anh, có cô gái
nào khi yêu lại phải năn nỉ người yêu mình như em không anh? Có cô gái
nào yêu khi đi xa lại không tìm được một giọt nước mắt của chàng trai
mình đặt trọn trái tim vào?
“Sao anh không khóc cho lòng nhẹ
Bình thản nhìn trong nắng bay bay
Người đi mắt chợt nhòa thêm lệ
Kẻ về, trong lặng lẽ heo may”
Hàng
ngày anh vẫn lên mạng, chat với cô. Kể cả những ngày mệt mỏi rã rời anh
cũng lê mình đến cạnh cái máy tính. Anh ghét cái vòng luẩn quẩn của
cuộc sống, nó làm anh không thể làm được bao nhiêu điều anh muốn làm cho
cô. Nhiều lúc anh muốn bỏ đi ngủ,nhưng mỗi khi anh thấy biểu tượng mặt
cười của cô, thấy sự sốt sắng như bà vợ đón chồng sau một ngày làm mệt
mỏi, anh lại bật cười, bao mệt mỏi tan biến theo những vạt nắng chiều
còn sót lại.
Cô
sợ tình yêu một ngày sẽ biến thành trách nhiệm. Là trách nhiệm của anh
sau mỗi ngày mệt mỏi lại phải lên mạng gặp cô. Cô muốn một tình yêu trẻ
mãi, một tình yêu bùng cháy từ con tim. Cô sợ sự lão hóa của tình yêu.
Cô sợ anh coi cô như một phần của công việc.
“Em muốn yêu bằng con tim rực cháy
Em muốn yêu bằng nỗi nhớ dứt day
Em muốn yêu và em muốn say
Bằng men tình ngày anh đầu tiên ấy”
Anh
ngại ngần tắt máy tính. Mệt mỏi rồi em ơi, anh muốn nghỉ ngơi. Anh biết
em sẽ buồn, sẽ trách anh. Nhưng hôm nay thực sự anh rất mệt, mệt mỏi vì
cái vòng luẩn quẩn anh đang lao đầu vào. Đôi khi anh cảm thấy em cũng
là một phần trong cái vòng ấy. Không, làm sao có thể như thế được, em là
người anh yêu…
“Hy
vọng ở anh không phải là những món quà đắt tiền hay là những bông hồng
vàng rực rỡ. Em chẳng bao giờ dám hy vọng như thế vì em biết những đồng
tiền anh kiếm được không dễ dàng gì. Nhưng vì em đã yêu và coi anh như
một phần cuộc sống nên rất muốn anh trải qua những ngày quan trọng nhất
một cách đầy ý nghĩa và vui vẻ. Ngày sinh nhật em đã mong anh có thể
mang đến cho em một ngày nhiều niềm vui để có thể quên đi cái sinh nhật
năm 20 tuổi đáng ghét kia, để em có thể cảm nhận được rằng vẫn có người
yêu mình nhiều đến thế.
Ngày xa anh, em khóc hết nước mắt, em muốn ở bên anh từng phút từng giây, vậy mà anh lại…
Anh
đừng nghĩ mình sẽ không làm được gì cho em. Anh chưa kịp làm thì đã vội
vàng cho là như thế rồi. Em sợ tình yêu mình không được cháy bằng con
tim,nó sẽ lão hóa mất...”
Đọc những dòng của cô, anh lặng người! Bây giờ chính là lúc mình bị rơi vào một cái vòng luẩn quẩn của mình
- Anh cần có thời gian suy nghĩ
-Vâng, chỉ mong anh hiểu, dù chỉ là một chút thôi, những gì em nói. Em có thể chờ đợi…
Đi lạc bước trong đường dài hỗn loạn
Chợt giật mình tôi đánh mất hồn tôi
Quay lại tìm trong bồi hồi ký ức
Lại thấy mình trong những yêu thương
Đêm đầu tiên…
Đêm thứ hai…
Đêm thứ ba…
Căn
phòng ngập khói thuốc sau nhứng đem thức trắng. Anh chợt nhận ra mình
thèm một giọng nói, thèm một tiếng cười. Anh nhận ra mình đã sai rồi.
Anh đã đánh mất chính mình vì những lo toan đời sống. Anh đã yêu cô thật
nhiều mà lại chẳng đem lại cho cô được bao nhiêu. Những cái vòng luẩn
quẩn anh đã biện minh cho mình cũng do chính anh đã tạo ra nó thôi.
Nhưng anh không thể từ bỏ
con đường đã chọn…
Phải dừng lại thôi, anh không muốn cô buồn. Muộn còn hơn không, em nhỉ. Mong em hiểu cho anh…
Trời ngoài kia bắt đầu hửng sáng
Anh nhấc điện thoại lên:
- Em đó à?
- Vâng
- Mình đang yêu nhau phải không em?
- Vâng
-Mình chia tay nhé!!!
Một khoảng lặng dài giữa hai người, dài như cái khoảng cách năm ngàn cây số…
- Anh đã thay đổi?
- Ừ, anh đã suy nghĩ kĩ, phải thay đổi thôi!
- Anh thật sự muốn chia tay?
- Đúng
- Vì sao? - Anh nghe tiếng cô nghẹn ngào
- Để anh bắt đầu yêu em lại, bằng cả tâm hồn mình…
Ngoài kia, nắng đã lên, nắng vàng và đẹp rực rỡ cho một ngày mới bắt đầu…
- Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Mintaro - bangkhuangtroirongnhosongdai1012