Tặng cho chồng Giun yêu thương của vợ Ếch - Tình yêu của anh, là niềm
tin, là nghị lực để em được thấy mình sống tốt hơn....
""Em
không cần anh phải trao cho em chìa khóa để em mở cửa một ngôi
nhà. Em không cần anh phải trao cho em một chiếc nhẫn để đo lòng
chung thủy. Khi anh dừng lại để bàn tay em được nằm trong tay
anh; Khi mình trao cho nhau nụ hôn đầu tiên, em chỉ có duy nhất
một ý nghĩ:
Đừng yêu ai nữa nhé, được không?!""
Anh từng
nói với cô rằng: "Nếu em sống đến một trăm năm, thì anh sẽ sống thêm một
ngày nữa, vì anh không muốn em phải sống một ngày mà thiếu anh". Bao
nhiêu năm qua, cô vẫn tin anh sẽ giữ lời hứa, sẽ không bao giờ bỏ
cô lại một mình dù ở bất cứ đâu. Anh nhất định giữ lời hứa,
đúng không anh?
Vì
không cùng tôn giáo, nên tình yêu của cô và anh bị cả hai nhà kịch
liệt phản đối. Thêm vào đó, là bao nhiêu cách trở gian nan về địa lí
cũng như tuổi tác. Anh ở tận miền Bắc xa xôi, nơi có những mùa đông rét
cắt da cắt thịt; còn cô thì đã quen với từng hơi thở của Sài Gòn đầy
nắng. Anh hơn cô mười tám tuổi, một độ tuổi đủ để người ta phân làm hai
thế hệ. Ấy vậy mà, họ vẫn đến được với nhau.
Nhớ
ngày đầu theo ba mẹ ra Hà Nội dự tiệc cưới của người chị họ, lúc ấy,
cô xúng xính trong vai cô dâu phụ, em trai của anh bảnh bao lịch lãm bên
chú rể hiền. Hai người bất đắc dĩ đã trở thành một đôi trên bàn tiệc.
Vẫn nhớ như in lời anh lém lỉnh: ‘’Hai đứa đẹp đôi quá, ngày này năm sau
dễ lại thành rể thật’’ rồi anh cười, tiếng cười trầm ấm của người mang
một trái tim nhiều đa cảm.
Cô
chưa bao giờ nghĩ sẽ để ý đến anh, hay chỉ là dung nạp một chút thôi
hình ảnh anh vào trái tim mình. Cô gọi anh là chú, và nói rằng thích
cậu em của…chú.
Anh
chỉ cười, điệu cười trẻ trung, ấm áp. Và anh hứa, anh hứa sẽ kêu cậu em
mang trầu cau vào tận Sài Gòn rước em… Anh đã hứa như thế…
Nếu
thực sự có định mệnh trong cuộc đời này, thì phải chăng, ta
chưa bao giờ đoán biết được nó?! Buổi tối, trước khi cô trở lại Sài
Gòn, cô có hẹn đi dạo cùng Phong - em trai anh. Nhưng người xuất
hiện lại không phải là Phong...
Ngay
buổi tối hôm ấy cô đã biết thế nào là cảm giác mất đi một người mình
thương yêu. Khi anh nói ‘’Phong mất trong một tai nạn mấy hôm về
trước’’. Cô cảm tưởng như mặt đất dưới chân mình đang rung chuyển. Cô
run rẩy vịn vào vai anh và bật lên tiếng khóc. Cô không dám nói là cô đã
yêu Phong, nhưng sự thật là, cô đã vô tình dung nạp vào trái tim còn
hoàn toàn tinh khôi của một con bé mười tám hình ảnh người con trai đã
sánh bước cùng mình suốt một tiệc cưới. Anh đưa cô tới một ngôi chùa.
Anh nói, Phong ở đây. Chưa một lần bước chân vào cửa Phật linh thiêng,
hôm ấy đã được tận mắt chứng kiến những Đức Phật từ bi. Cả buổi tối, cô
và anh ngồi bên Phong. Anh không nói một lời và cô cũng vậy. Chỉ có
tiếng cô sụt xùi khóc và tiếng gió thổi lá khô thu về một phía.
Đó là mùa hè của hơn 15 năm về trước.
Hai
năm sau, cô có dịp theo mẹ đi công tác ở Hà Nội. Nhưng, lần này Hà Nội
đón cô bằng những trận gió rét buốt như cắt vào da thịt. Xuống khỏi máy
bay là cô có cảm tưởng như người mình đã đóng băng, không sao cử động
được.
Hà Nội sau hai năm càng hoàn toàn lạ lẫm với cô, không có một con đường nào, không
có một góc phố nào là cô có thể nhớ mình từng đã đi qua hay chưa… Nhưng
cô nhớ, nhớ tới Phong và nhớ tới anh. Cô nhớ nụ cười rạng rỡ của Phong,
vẫn tươi nguyên như những giây phút đầu tiên cô bắt gặp. Cô nhớ anh,
nhớ người chú đã ngồi cả một buổi tối không nói một câu, chỉ im lặng
nghe một con bé khóc… Biết rằng chú còn nhớ con bé nào là cháu…
Trở lại ngồi Chùa ngày xưa, trong thâm tâm là để thăm Phong, nhưng kỳ thực cô bỗng thấy lòng nhớ anh đến lạ, chỉ là nhớ anh thôi - người mà cô lúc ấy vẫn kêu là:
Chú. Hai năm, thật ngắn so với một đời người, nhưng cũng rất dài so với
chiều dài của tháng. Hai năm, đủ để cho người ta có thể quên một người?
Cô không có ý định tìm gặp lại anh, nhưng chẳng hiểu sao lòng nhủ lòng,
lại nhấc máy gọi điện cho anh.
Cái
chiều đông Hà Nội ấy đã thắp nến cho một tình yêu đầy hạnh
phúc, ngọt ngào những cũng biết bao gian nan, khổ cực. Khi anh
đặt tay cô trong tay anh, giây phút ấy cô biết rằng, từ đây, anh
sẽ mãi đưa cô theo cùng... dù cuộc sống có thế nào đi nữa.
Mùa
Giáng Sinh năm ấy, đã khởi đầu cho một mùa đông ấm áp nhất
trong cuộc đời cô.... Dẫu những giây phút hạnh phúc bên nhau
ngắn ngủi, chẳng bù kịp cho những xa cách vời vợi khôn
cùng.... Dẫu vị Thần thời gian có ngàn lần ích kỷ, chẳng
chịu thừa lấy một lần... cho cô giận dỗi.
Ba
mẹ cô và ba mẹ anh đều không ai ủng hộ. Họ làm mọi cách chặn
hết sự liên lạc giữa hai người. Nước mắt của cô cũng không đủ
làm cho ba mẹ nao lòng. Nhớ một lần anh đi tàu vào thăm, vội
vã bên nhau được hai tiếng đồng hồ. Lúc đưa anh lên tàu, cô không
chịu xuống dù tàu lăn bánh. Đêm ấy, cô đã nghĩ sẽ không quay
về nữa, sẽ là đứa con bất hiếu với ba mẹ. Nhưng đến ngày thứ
3, anh đã thuyết phục được cô quay về... Nhớ lại những năm
tháng ấy, đên giờ, sống mũi vẫn còn cay. Liệu bây giờ, ngay
giây phút này đây anh còn nhớ chút nào nữa không?
Những
buổi chiều cùng cô tay trong tay tung tăng khắp phố phường Hà
Nội, những đêm hai đứa ngồi đếm sao ở một vùng quê xa lạ,
những khi nước mắt cô ướt đầm lên gối, mà anh vẫn bảo đùa ...
""Mưa lại về đấy hả em?"".
Anh
còn nhớ không, nhớ phút giây đầu tiên gặp nhau, anh trêu cô là
""búp bê ngố tàu"", rồi 2 năm sau, vẫn ngỡ như là giây phút đầu
tiên ấy, anh đã khen cô xinhquá... Và, anh còn nhớ không, nhờ
đêm cuối cùng trước giờ lên máy bay, anh nắm bàn tay cô, anh hôn
cô và nói sẽ mãi mãi bên cô, sẽ làm tất cả để mang tới hạnh
phúc cho cô, sẽ cho cô đủ đầy, không bao giờ để cô phải khổ....
Lúc ấy, cô nũng nịu làm bộ giận hờn... Không cần anh mua nhà,
không cần mua nhẫn... Chỉ cần anh hứa một điều... Cô bắt anh
đoán, bắt anh đoán... Anh không đoán được... Cô bực mình:""Anh
là đồ vô tâm!"". Anh cười nhăn nhở: ""Vậy, anh đi yêu người khác
nhé!""
Cô
đâu có ngờ đó lại là lần hờn giận đầu tiên và cũng là duy
nhất cô có với anh. Chiếc taxi từ sân bay đã không kịp đưa anh
về nhà.... Nhiều đêm
ngồi nhìn anh im lìm ngủ, cô thầm khóc một mình, thầm trách
giận mình nhiều lắm vì tối ấy đã giận hờn với anh. Bây giờ,
anh không còn có thể nắm bàn tay cô nữa, anh không còn lau được
nước mắt cho cô, không còn bẹo má cô được, không còn đùa yêu
với cô như ngày nào nữa.... Mà, ngược lại, mỗi ngày cô là
người nắm tay anh, áp chúng lên má mình, cô lau mặt cho anh bằng
chiếc khăn mềm mại, trách yêu anh nhiều điều, rằng anh đang
không quan tâm đến cô đấy, rằng cô vẫn đang giận anh đấy, rằng
nếu anh không nhanh tỉnh lại, cô sẽ là người đi yêu người khác
đây...
Đã
hơn 9 năm, anh nằm im như thế, có lẽ tất cả đã ở lại phía xa
kia rồi. Chiếc nhẫn ngày nào anh hứa, vẫn chưa một lần anh trao
nó cho cô. Tuổi xuân của cô cũng đã đi qua. Nhiều đêm, khi tất
cả đã đi vào tĩnh lặng, cô thèm được nắm tay anh, được nhắm
mắt như anh và mãi mãi như thế.... Ai nói rằng cô không mệt
mỏi, làm sao tự dối lòng những lúc tuyệt vọng, chán nản khôn
cùng? Nhưng cô chưa bao giờ tiếc nuối. Bởi mỗi phút giây bên anh,
mỗi phút giây cùng anh kéo lại sự sống xích gần... đều là
những phút giây ý nghĩa mà cuộc đời chỉ vô tình sắp đặt chưa
khéo mà thôi.
Một
mùa đông nữa lại tới. Chín năm có lẻ, cô đã cùng anh đi qua
nhiều bệnh viện. Nhiều lúc cô nghĩ, mỗi nơi mới họ tới, là
mỗi lần họ đi nghỉ tuần trăng mật với nhau. Là mỗi nơi nghi
dấu những kỷ niệm của hai người, để sau này cô kể lại anh
nghe, rằng khi đó, anh đã ngoan ra sao, còn cô thì thấy ấm áp
khi có anh bên cạnh đến thế nào... Dẫu mùa đông có mang về bao
nhiêu băng giá, dẫu mỗi mùa Noel chẳng còn ai thiết nguyện cậu
cho họ nữa... Dẫu nhiều người có bảo cô ngốc nghếch, dẫu thế
gian nhiều kẻ có trách cô dại khờ, dẫu cuộc đời có trôi đi
hàng bao nhiêu năm nữa... Dẫu Chúa trong tim cô chẳng còn bao dung
đến vậy.... thì cô cũng phải nắm mãi tay anh, chỉ để nhắc anh
nhớ hứa một điều, một điều thôi anh ạ. Lần này, anh phải hứa
đấy nhé! ""Vì em tin rằng chỉ cần người ta yêu nhau, tin
nhau, thuộc về nhau, trân trọng nhau... thì sẽ không cần bất cứ
một phép nhiệm màu nào cả""
Một
chiều, khi đang làm công việc thu ngân cho một quầy hàng tại
một siêu thị, cô nhận được điện thoại từ bênh viện....
Không... Anh đã hứa với cô kia mà.... Cô không muốn mình phải sống một ngày mà không có anh...
Căn phòng vắng lặng....
Ánh mắt anh nhìn cô....
Vẫn thiết tha như thế...
Vẫn in như ngày nào...
Như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra...
Vẫn như buổi tối 9 năm về trước...
Cô cười, nước mắt rơi, lặng nói....
Đừng yêu ai nữa nhé... được không?!
****
PS: Với bất cứ điều gì, nếu bạn bỏ cuộc, thì đó là sự chọn lựa của bạn, không phải số phận!
- Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Lâm Hồng:
Tôi muốn làm một cây thông trên núi, không muốn làm cây liễu rủ ven
sông; muốn luyện đời mình trong bão táp, không muốn nó trôi qua những
ngày bình lặng