Phát thanh xúc cảm của bạn !

Blog Radio 164: Đừng yêu ai nữa nhé, được không?!

2011-04-20 17:06

Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh, Gà Quay

Tặng cho chồng Giun yêu thương của vợ Ếch - Tình yêu của anh, là niềm
tin, là nghị lực để em được thấy mình sống tốt hơn....
 
""Em không cần anh phải trao cho em chìa khóa để em mở cửa một ngôi nhà. Em không cần anh phải trao cho em một chiếc nhẫn để đo lòng chung thủy. Khi anh dừng lại để bàn tay em được nằm trong tay anh; Khi mình trao cho nhau nụ hôn đầu tiên, em chỉ có duy nhất một ý nghĩ:
 
Đừng yêu ai nữa nhé, được không?!""
 
 
Anh từng nói với cô rằng: "Nếu em sống đến một trăm năm, thì anh sẽ sống thêm một ngày nữa, vì anh không muốn em phải sống một ngày mà thiếu anh". Bao nhiêu năm qua, cô vẫn tin anh sẽ giữ lời hứa, sẽ không bao giờ bỏ cô lại một mình dù ở bất cứ đâu. Anh nhất định giữ lời hứa, đúng không anh?
 
Vì không cùng tôn giáo, nên tình yêu của cô và anh bị cả hai nhà kịch liệt phản đối. Thêm vào đó, là bao nhiêu cách trở gian nan về địa lí cũng như tuổi tác. Anh ở tận miền Bắc xa xôi, nơi có những mùa đông rét cắt da cắt thịt; còn cô thì đã quen với từng hơi thở của Sài Gòn đầy nắng. Anh hơn cô mười tám tuổi, một độ tuổi đủ để người ta phân làm hai thế hệ. Ấy vậy mà, họ vẫn đến được với nhau.
 
Nhớ ngày đầu theo ba mẹ ra Hà Nội dự tiệc cưới của người chị họ, lúc ấy, cô xúng xính trong vai cô dâu phụ, em trai của anh bảnh bao lịch lãm bên chú rể hiền. Hai người bất đắc dĩ đã trở thành một đôi trên bàn tiệc. Vẫn nhớ như in lời anh lém lỉnh: ‘’Hai đứa đẹp đôi quá, ngày này năm sau dễ lại thành rể thật’’ rồi anh cười, tiếng cười trầm ấm của người mang một trái tim nhiều đa cảm.
 
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ để ý đến anh, hay chỉ là dung nạp một chút thôi hình ảnh anh vào trái tim mình. Cô gọi anh là chú, và nói rằng thích cậu em của…chú.
Anh chỉ cười, điệu cười trẻ trung, ấm áp. Và anh hứa, anh hứa sẽ kêu cậu em mang trầu cau vào tận Sài Gòn rước em… Anh đã hứa như thế…
 
Nếu thực sự có định mệnh trong cuộc đời này, thì phải chăng, ta chưa bao giờ đoán biết được nó?! Buổi tối, trước khi cô trở lại Sài Gòn, cô có hẹn đi dạo cùng Phong - em trai anh. Nhưng người xuất hiện lại không phải là Phong...
 
 
Ngay buổi tối hôm ấy cô đã biết thế nào là cảm giác mất đi một người mình thương yêu. Khi anh nói ‘’Phong mất trong một tai nạn mấy hôm về trước’’. Cô cảm tưởng như mặt đất dưới chân mình đang rung chuyển. Cô run rẩy vịn vào vai anh và bật lên tiếng khóc. Cô không dám nói là cô đã yêu Phong, nhưng sự thật là, cô đã vô tình dung nạp vào trái tim còn hoàn toàn tinh khôi của một con bé mười tám hình ảnh người con trai đã sánh bước cùng mình suốt một tiệc cưới. Anh đưa cô tới một ngôi chùa. Anh nói, Phong ở đây. Chưa một lần bước chân vào cửa Phật linh thiêng, hôm ấy đã được tận mắt chứng kiến những Đức Phật từ bi. Cả buổi tối, cô và anh ngồi bên Phong. Anh không nói một lời và cô cũng vậy. Chỉ có tiếng cô sụt xùi khóc và tiếng gió thổi lá khô thu về một phía.
 
Đó là mùa hè của hơn 15 năm về trước.
 
Hai năm sau, cô có dịp theo mẹ đi công tác ở Hà Nội. Nhưng, lần này Hà Nội đón cô bằng những trận gió rét buốt như cắt vào da thịt. Xuống khỏi máy bay là cô có cảm tưởng như người mình đã đóng băng, không sao cử động được.
 
Hà Nội sau hai năm càng hoàn toàn lạ lẫm với cô, không có một con đường nào, không có một góc phố nào là cô có thể nhớ mình từng đã đi qua hay chưa… Nhưng cô nhớ, nhớ tới Phong và nhớ tới anh. Cô nhớ nụ cười rạng rỡ của Phong, vẫn tươi nguyên như những giây phút đầu tiên cô bắt gặp. Cô nhớ anh, nhớ người chú đã ngồi cả một buổi tối không nói một câu, chỉ im lặng nghe một con bé khóc… Biết rằng chú còn nhớ con bé nào là cháu…
 
Trở lại ngồi Chùa ngày xưa, trong thâm tâm là để thăm Phong, nhưng kỳ thực cô bỗng thấy lòng nhớ anh đến lạ, chỉ là nhớ anh thôi - người mà cô lúc ấy vẫn kêu  là: Chú. Hai năm, thật ngắn so với một đời người, nhưng cũng rất dài so với chiều dài của tháng. Hai năm, đủ để cho người ta có thể quên một người? Cô không có ý định tìm gặp lại anh, nhưng chẳng hiểu sao lòng nhủ lòng, lại nhấc máy gọi điện cho anh.
 
 
Cái chiều đông Hà Nội ấy đã thắp nến cho một tình yêu đầy hạnh phúc, ngọt ngào những cũng biết bao gian nan, khổ cực. Khi anh đặt tay cô trong tay anh, giây phút ấy cô biết rằng, từ đây, anh sẽ mãi đưa cô theo cùng... dù cuộc sống có thế nào đi nữa.
 
Mùa Giáng Sinh năm ấy, đã khởi đầu cho một mùa đông ấm áp nhất trong cuộc đời cô.... Dẫu những giây phút hạnh phúc bên nhau ngắn ngủi, chẳng bù kịp cho những xa cách vời vợi khôn cùng.... Dẫu vị Thần thời gian có ngàn lần ích kỷ, chẳng chịu thừa lấy một lần... cho cô giận dỗi.
 
Ba mẹ cô và ba mẹ anh đều không ai ủng hộ. Họ làm mọi cách chặn hết sự liên lạc giữa hai người. Nước mắt của cô cũng không đủ làm cho ba mẹ nao lòng. Nhớ một lần anh đi tàu vào thăm, vội vã bên nhau được hai tiếng đồng hồ. Lúc đưa anh lên tàu, cô không chịu xuống dù tàu lăn bánh. Đêm ấy, cô đã nghĩ sẽ không quay về nữa, sẽ là đứa con bất hiếu với ba mẹ. Nhưng đến ngày thứ 3, anh đã thuyết phục được cô quay về... Nhớ lại những năm tháng ấy, đên giờ, sống mũi vẫn còn cay. Liệu bây giờ, ngay giây phút này đây anh còn nhớ chút nào nữa không?
 
Những buổi chiều cùng cô tay trong tay tung tăng khắp phố phường Hà Nội, những đêm hai đứa ngồi đếm sao ở một vùng quê xa lạ, những khi nước mắt cô ướt đầm lên gối, mà anh vẫn bảo đùa ... ""Mưa lại về đấy hả em?"".
 
Anh còn nhớ không, nhớ phút giây đầu tiên gặp nhau, anh trêu cô là ""búp bê ngố tàu"", rồi 2 năm sau, vẫn ngỡ như là giây phút đầu tiên ấy, anh đã khen cô xinhquá... Và, anh còn nhớ không, nhờ đêm cuối cùng trước giờ lên máy bay, anh nắm bàn tay cô, anh hôn cô và nói sẽ mãi mãi bên cô, sẽ làm tất cả để mang tới hạnh phúc cho cô, sẽ cho cô đủ đầy, không bao giờ để cô phải khổ.... Lúc ấy, cô nũng nịu làm bộ giận hờn... Không cần anh mua nhà, không cần mua nhẫn... Chỉ cần anh hứa một điều... Cô bắt anh đoán, bắt anh đoán... Anh không đoán được... Cô bực mình:""Anh là đồ vô tâm!"". Anh cười nhăn nhở: ""Vậy, anh đi yêu người khác nhé!""
 
 
Cô đâu có ngờ đó lại là lần hờn giận đầu tiên và cũng là duy nhất cô có với anh. Chiếc taxi từ sân bay đã không kịp đưa anh về nhà.... Nhiều đêm ngồi nhìn anh im lìm ngủ, cô thầm khóc một mình, thầm trách giận mình nhiều lắm vì tối ấy đã giận hờn với anh. Bây giờ, anh không còn có thể nắm bàn tay cô nữa, anh không còn lau được nước mắt cho cô, không còn bẹo má cô được, không còn đùa yêu với cô như ngày nào nữa.... Mà, ngược lại, mỗi ngày cô là người nắm tay anh, áp chúng lên má mình, cô lau mặt cho anh bằng chiếc khăn mềm mại, trách yêu anh nhiều điều, rằng anh đang không quan tâm đến cô đấy, rằng cô vẫn đang giận anh đấy, rằng nếu anh không nhanh tỉnh lại, cô sẽ là người đi yêu người khác đây...
 
Đã hơn 9 năm, anh nằm im như thế, có lẽ tất cả đã ở lại phía xa kia rồi. Chiếc nhẫn ngày nào anh hứa, vẫn chưa một lần anh trao nó cho cô. Tuổi xuân của cô cũng đã đi qua. Nhiều đêm, khi tất cả đã đi vào tĩnh lặng, cô thèm được nắm tay anh, được nhắm mắt như anh và mãi mãi như thế.... Ai nói rằng cô không mệt mỏi, làm sao tự dối lòng những lúc tuyệt vọng, chán nản khôn cùng? Nhưng cô chưa bao giờ tiếc nuối. Bởi mỗi phút giây bên anh, mỗi phút giây cùng anh kéo lại sự sống xích gần... đều là những phút giây ý nghĩa mà cuộc đời chỉ vô tình sắp đặt chưa khéo mà thôi.
 
Một mùa đông nữa lại tới. Chín năm có lẻ, cô đã cùng anh đi qua nhiều bệnh viện. Nhiều lúc cô nghĩ, mỗi nơi mới họ tới, là mỗi lần họ đi nghỉ tuần trăng mật với nhau. Là mỗi nơi nghi dấu những kỷ niệm của hai người, để sau này cô kể lại anh nghe, rằng khi đó, anh đã ngoan ra sao, còn cô thì thấy ấm áp khi có anh bên cạnh đến thế nào... Dẫu mùa đông có mang về bao nhiêu băng giá, dẫu mỗi mùa Noel chẳng còn ai thiết nguyện cậu cho họ nữa... Dẫu nhiều người có bảo cô ngốc nghếch, dẫu thế gian nhiều kẻ có trách cô dại khờ, dẫu cuộc đời có trôi đi hàng bao nhiêu năm nữa... Dẫu Chúa trong tim cô chẳng còn bao dung đến vậy.... thì cô cũng phải nắm mãi tay anh, chỉ để nhắc anh nhớ hứa một điều, một điều thôi anh ạ. Lần này, anh phải hứa đấy nhé! ""Vì em tin rằng chỉ cần người ta yêu nhau, tin nhau, thuộc về nhau, trân trọng nhau... thì sẽ không cần bất cứ một phép nhiệm màu nào cả""
 
 
Một chiều, khi đang làm công việc thu ngân cho một quầy hàng tại một  siêu thị, cô nhận được điện thoại từ bênh viện....
 
Không... Anh đã hứa với cô kia mà.... Cô không muốn mình phải sống một ngày mà không có anh...
 
Căn phòng vắng lặng....
 
Ánh mắt anh nhìn cô.... 
 
Vẫn thiết tha như thế...
 
Vẫn in như ngày nào...
 
Như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra...
 
Vẫn như buổi tối 9 năm về trước...
 
Cô cười, nước mắt rơi, lặng nói....
 
Đừng yêu ai nữa nhé... được không?!
 
****
PS: Với bất cứ điều gì, nếu bạn bỏ cuộc, thì đó là sự chọn lựa của bạn, không phải số phận!
 
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Lâm Hồng: Tôi muốn làm một cây thông trên núi, không muốn làm cây liễu rủ ven sông; muốn luyện đời mình trong bão táp, không muốn nó trôi qua những ngày bình lặng
  • Nhacvietplus & BlogViet

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)

Thanh xuân – Khoảng thời gian tưởng chừng như mãi mãi, nhưng thực tế lại trôi qua nhanh chóng, để lại trong lòng ta những hồi ức ngọt ngào nhưng cũng đầy những niềm đau và tiếc nuối về những thứ đã mất đi và không bao giờ trở lại.

Hãy Là Chính Mình Đừng Sống Cuộc Đời Người Khác (Blog Radio 877)

Hãy Là Chính Mình Đừng Sống Cuộc Đời Người Khác (Blog Radio 877)

Như những đứa trẻ mới lớn mang trong mình niềm háo hức về cuộc đời, mỗi chúng ta cũng luôn đem theo trong tim muôn ngàn ước mơ về những chuyến hành trình mới mẻ.

Bỏ lại quá khứ, sống vì tương lai (Blog Radio 876)

Bỏ lại quá khứ, sống vì tương lai (Blog Radio 876)

Ta biết đấy, thời gian trôi đi không bao giờ trở lại, những gì đã xảy ra chúng ta không thể nào thay đổi được, nhưng những gì ở thời điểm hiện tại hoặc tương lai, ta có thể thay đổi được.

Đã chọn rời đi sao lại quay về (Blog Radio 875)

Đã chọn rời đi sao lại quay về (Blog Radio 875)

Một chiều thu ảm đạm, họ lặng lẽ đi về hai hướng ngược nhau. Trên con đường quen thuộc đã từng nắm tay nhau qua mỗi chiều lộng gió, hai chiếc bóng đơn độc trải dài trên nền đất lạnh lẽo.

back to top