Phát thanh xúc cảm của bạn !

Blog Radio 27: Tạm biệt nhé… tiết học cuối cùng!

2011-04-20 16:56

Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh, Gà Quay


Trích đoạn Blog Radio 27: Tạm biệt nhé… tiết học cuối cùng!


Suốt cuộc đời, ta sẽ luôn ghi nhớ
Những phút giây mình đã có bên nhau
Và dù cho cuộc đời có chẳng đẹp như mơ
Giữa chúng ta, vẫn sẽ mãi luôn là Tình bạn”

Blog Radio số 27 sẽ đưa các bạn ngược xuôi trên con đường tuổi học trò qua các bài viết, những lời tâm sự của blogger, và chắc chắn không thể thiếu những ca khúc tuyệt hay về tuổi học trò, về mùa chia tay, tạm biệt mái trường…

Còn rất nhiều điều đặc biệt mà Blog Radio sẽ tiết lộ với các bạn ở phần cuối của Blog Radio 27! Một hướng dẫn nho nhỏ trước khi bạn bắt đầu cuộc hành trình ngày hôm nay với chúng tôi, đó là hãy lưu ý, đừng dừng lại trước khi Blog Radio nói lời tạm biệt nhé!

Không để các bạn đợi thêm nữa, hãy vặn to loa lên một chút nữa, và sẵn sàng cùng chúng tôi bắt đầu hành trình trên con đường học trò với Blog Radio!



Hình ảnh: Tác giả bài viết (st) - Mời bạn click vào đây để tải file audio Blog Radio 27 Tạm biệt nhé... tiết học cuối cùng

Mở đầu chương trình hôm nay mời các bạn nghe những tâm sự của một cô giáo trẻ, bài viết gửi từ Blog Linh Nhâm.

  • Học trò ơi…

(Blog Radio) - Chiều nay, sau giờ tan lớp… cô giáo đạp xe lòng vòng quanh những con phố, ngắm thành phố mình nhuốm màu sắc hoàng hôn. Sài Gòn mùa này chưa vào hạ mà dường như đã nóng nhiều lên rồi tuy Nắng Sài Gòn không giống cái nóng ở quê cô giáo… Quê cô giáo ở xa lắm, tận miền Trung, nơi có những trận gió Lào tháng tư, tháng năm quật xác xơ vòm lá và thiêu đốt lưng những chị, những mẹ nông dân mùa gặt, mùa cấy. Quê cô đấy, mảnh đất thật gian nan nhưng rất ấm tình người. Cô yêu mảnh đất ấy lắm, bởi những gì gắn bó với mình, và bởi nơi đó có bà, có ba mẹ , anh chị và các em cô, những người dù rau cháo trong ngày giáp hạt vẫn thắt lưng buộc bụng để nuôi cô ăn học thành người.

Hành trang mảnh đất ấy tiễn cô vào đây với các em là những chút gì con rất bỡ ngỡ và đậm hương lúa, hương chanh, và cả một trái tim biết hát. Thế rồi nơi đây, cô được gặp các em, những chồi xanh đất nước. Ngày ngày đến lớp, cô giáo bắt gặp hình ảnh các mình trong đôi mắt trong veo của các em. Đó là nét hồn nhiên, tươi vui, yêu đời và cả những ước mơ xa hơn đang cựa quậy hình hài.

Các em rồi sẽ không chỉ dừng lại ở chổ muốn biết những con đường quen thuộc của TP mình, những con đường ngày ngày đưa em tới lớp mà sẽ có những con đường giục trí tò mò khám phá đáng yêu. Mà còn những con đường dọc theo Vạn Lí Trường thành, con đương đưa hạt tiêu, hạt điều từ Ấns Độ sang Tây quốc, con đường tới thành Roma hay hành trình vòng quanh trái đất…

Chút lâng lâng của lá rụng tháng ba

Nhìn cánh hoa buồn hơn lòng tháng chín...

Gửi cơn mê buồn hiu vào câm nín

Ngày cũ ùa về…

… chỉ biết ngồi lim dim…

***

Cơn gió thoáng qua thời gian khẽ lặng im

Ngồi sát bên nhau đi tìm điều đã mất

Dưới gốc cây chỏng trơ ngày cuối cấp

Ngày nắng ngày mưa, xanh ngắt buổi hè về…

Bước lang thang quay cuồng trong cơn mê

Lá thư quên chưa gửi còn mùi giấy

Vòng xe đơn khó gọi về ngày ấy…

...

Ở tuổi các em, tuổi ngày xưa cô giáo thường nắn nót ghi 3 chữ: Tuổi Chúng Mình ấy sẽ có những phút giận hờn vu vơ hay đêm về xao xuyến bởi ánh mắt của ai vừa quen vừa lạ… Những tình cảm ấy thật đẹp, thật đáng trân trọng và sẽ là chất xúc tác giúp các em học tốt hơn lên nếu các em nhìn nhận nó một cách đúng đắn. Nên là thế và chỉ nên thế.

 

Mùa thi lại sắp đén, hãy cố gắng học tốt để vượt qua nó một cách dễ dàng nhé học trò yêu!

Gửi từ Blog Linh Nhâm - nhamnapoleon@gmail.com

Về tác giả Blog Linh Nhâm: "Bớt nói, bớt tin là một nửa của sự khôn ngoan.yêu ghét chừng mực là một nửa của sự khôn ngoan còn lại".


Một ngày giữa tháng 5, tình cờ đi qua Hồ Tây, bỗng giật mình khi thấy con đường hai bên hồ đã bừng từng chấm đỏ của những vòm phượng vĩ, tím biếc bằng lăng. Rất rất nhiều những chiếc xe đạp chong chóng đủ màu đứng ken nhau làm đường cổ ngư mang một lớp áo mới, đẹp và sức sống. Bao nhiêu ký ức đẹp trên con đường tuổi học trò mình đi qua cứ ùa về…

Không chỉ ở Hà Nội, mà những ngày tháng 5 này trên khắp nẻo đường đất nước, mùa hoa đỏ đang làm xốn xang con tim của biết bao thế hệ học trò, …

Con đường học trò của chúng ta luôn luôn song hành cùng loài hoa đặc biệt, phượng hồng… Mời quý thính giả nghe bài viết Mùa phượng yêu thương gửi từ Blog Lão Lục:

  • Mùa phượng yêu thương

(Blog Radio) - Mùa hè lại đến, những cơn mưa nhè nhẹ hay những cơn gió vô tình, về đây làm lay nhẹ những cánh phượng hồng sắc thắm, làm xôn xao cả góc phố lối ta đi qua, bất chợt nhận ra mùa phượng đã về...

Phượng về làm nao nao bao kĩ niệm, nỗi nhớ dâng ngập lòng của một thời cấp sách tới trường, sân trường ngày xưa giờ này, chắc hẳn cũng đỏ rực cả một góc trời thương nhớ, rồI lại vang vãng tiếng ve kêu oi ả buổi trưa hè, làm lòng ai háo hức, bâng khuâng sắp phải nói lời chia tay …

Những cuốn lưu bút được chuyền tay nhau, góp nhặt lại những lúc vui buồn, những giận dõi vu vơ, mà suốt 9 tháng trời ngồi bên nhau dưới mái trừơng thân yêu của mình, 3 tháng hè đã đến, những cô cậu bé bẽn lẽn chia tay nhau nơi góc lớp, những đôi mắt rưng rưng bịn rịn như nói lên: ôi ba tháng thật xa…

Và một ai đó tìm nhặt những cách phượng rơi cuối sân trường, ép vào trang vở , vội vã ghi nhanh dòng chữ… yêu … như nhờ cánh phương nói hộ lên, lời thương nhớ của mình.

Ta đã đi qua những mùa hoa phượng vĩ, với những mùa hè xa xôi bắt đầu xanh thẳm, từng bước chân nhẹ nhẹ vương vấn đâu đây, để níu kéo ta vào mầu áo xanh tình nguyện. Những miền quê ta qua, bắt gặp những con người hiền hoà, đôn hậu, như những dòng sông xanh ngọt ngào và dung dị, niềm nở đón chào những mầu áo xanh tình nguyện, về đây ươm mần cho những ước mơ xa…

Ở nơi xa xôi đó nhắn dùm ta những lời thương nhớ, rằng mùa phượng về giăng kín nỗi xao xao những miền kí ức, mà ta đã qua…

 

Gửi từ Blog Lão Lục: Ta rong chơi giữa chốn chợ đời, sang hèn phú quí một đời nhẹ tênh.

Các bạn thân mến! Ngày hôm nay có một ngôi trường ở Hà Nội đang rộn ràng kỷ niệm ngày sinh nhật thứ 100 của mình – đó là “Cụ trường” Bưởi – Chu Văn An nằm soi bóng bên Hồ Tây phải không, ngôi trường trăm năm tuổi của Hà Nội. Hòa chung với niềm vui của nhiều thế hệ thầy trò của ngôi trường trăm năm tuổi, tại sao hôm nay chúng ta không thử ghé qua ngôi trường đặc biệt này qua bài viết của hai cựu học sinh trường Bưởi – Chu Văn An gửi tới Blog Radio nhỉ?


Ảnh minh họa: Tác giả bài viết (st)

  • Những con đường đến trường Chu Văn An

(Blog Radio) -  “Mắt sáng môi hồng, đạp xe trên phố băng băng, quanh tôi quanh tôi bạn thân quen. Ríu rít trên đường bầy chim non tới trường...”

Lời hát văng vẳng từ ô cửa nhà hàng xóm, tôi giật mình nhớ hồi 3 năm trước vô cùng sung sướng khi đỗ được vào lớp 10 Chu Văn An với một suy nghĩ khá buồn cười: “ít nhất trong 3 năm tới mình sẽ được đi trên những con đường đẹp nhất Hà Nội”

Ở tuổi 15, những câu chuyện của tụi con gái dường như không bao giờ đủ cho quãng đường đi học: cười nói, ăn uống, gọi nhau í ới và nhiều lúc ghen tỵ với tụi Trần Phú, Phan Đình Phùng vì “tụi nó được mặc quần”. Đồng phục nữ sinh Chu Văn An khóa 1995-1998 là váy, đi xe đạp thật bất tiện, chưa tính đến những lúc vào thu, thời tiết hanh khô, chất liệu “nhúng, xít, xoa” của váy và áo sơ mi cứ dính chịt vào người, trông thật “khiếm nhã”.

Mọi con đường dẫn đến nơi “Chơi Và Ăn” đó đều đẹp đến mê hồn. Tôi không biết cách phân biệt Đông, Tây, Nam Bắc nên chỉ có thể nói được rằng nếu đi ra đằng sau thì cả một con đê Hoàng Hoa Thám mát rượi và vắng teo, đi thẳng là đôi bạn “sấu-sữa” Phan Đình Phùng-Quan Thánh, rẽ phải là “đẳng cấp” Hùng Vương-Bắc Sơn-Hoàng Diệu và rẽ trái là “có một không hai”: đường Thanh Niên.

Xuân, con đường đến trường của tôi phủ đầy sắc trắng muốt của hoa sưa, sắc hồng thắm của đào, sắc tím nhạt của hoa ban trên đường Bắc Sơn, Hoàng Diệu. Xuân, lá sấu rụng đầy đường Phan Đình Phùng. Thương những cô quét rác, quét hoài không hết đống lá sấu rụng đầy bên những gốc cây xù xì.

Hè, con đường đến trường rực rỡ hơn bởi phượng đỏ và bằng lăng tím biếc - hai sắc hoa báo hiệu mùa thi và mùa tạm biệt mái trường. Nghỉ hè, sớm sớm tôi vẫn đạp xe trên con đường Thanh Niên, ngắm nhìn những chiếc xe chở đầy sen hồng, sen trắng xuôi ngược.

Thu, ríu rít tranh nhau chẹt lên những chiếc lá vàng rất to nằm khô khốc dưới lòng đường, chúng tôi thích thú lắng nghe tiếng tiếng lá khô tan dưới những bánh xe mini Tàu xanh đỏ. Đã bao lần tụi con gái chúng tôi quyết định thống kê những thân sữa thẳng đứng trên đường Quan Thánh nhưng đều thất bại vì thỉnh thoảng lại đếm nhầm “cột điện”. Tụi con trai thỉnh thoảng “hâm hâm lên cơn ga-lăng” kiếm đâu về vài cành hoa sữa. Hoa sữa ở trên cao thơm ngọt là thế nhưng khi treo đầy lớp thì ôi sao mà “hắc” đến vậy... Chập chững nhận ra rằng yêu thương không phải là sở hữu.

 

Đông là những ngày dậy muộn. Thượng sách là lấy lòng bác Mão để bác cho qua khi cổng trường vừa đóng. Trung sách là rẽ phải đi bằng cổng bên qua hàng bánh bao-sữa đậu nành và hạ sách là đi vòng cổng sau qua hàng bún ốc. Đông, lớp học đã rộng trông càng như rộng ra, cửa sổ đóng kín mà vẫn không ngăn nổi những cơn gió buốt từ hồ Tây thổi vào. Sương trắng mờ mặt hồ khiến lúc học sinh cấp III không còn bị phân tâm để nhòm nhòm nhìn những đôi trai gái buông mái chèo hôn nhau trên mặt hồ.

...

Và bây giờ, cuộc đời bắt chúng tôi phải đi qua những con đường bê tông nắng cháy da cháy thịt và chỉ cần một chút lơ đễnh thì chỉ một chiếc “công nông” bốc khói mù mịt khiến chúng tôi phải trả giá đắt. Nhưng tôi tin rằng cho dù tôi có già đi đến mấy, cho dù hơi nhựa đường bê tông và khói xe công nông có thể làm da tôi đen xạm và giọng nói tôi nhiều khi trở nên khản đặc và khô cứng thì sâu thẳm tâm hồn tôi vẫn luôn sẵn sàng, bất kỳ lúc nào, là một nữ sinh tuổi 15. Tôi có thể “ngửi” được mùi của Hà Nội chuyển mùa và mùi của những con đường thân thuộc.

Và tôi tự hỏi, nếu tôi học ở một nơi nào đó khác, nếu tôi không được đi học trên những con đường “đẹp nhất Hà Nội” ấy, nếu 3 năm trời tôi không hít lấy hít để mùi vừa mát vừa nồng của hoàng lan, mùi ngai ngái của lá sấu dập hay cái mùi “mang đầy tranh cãi” của hoa sữa trên đường Quan Thánh, liệu tôi có những xúc cảm, có tâm hồn và một tôi như bây giờ? Bởi những điều kỳ diệu của tuổi 15 bên thầy cô, bạn bè, tuổi 15 trải dài trên con đường đến trường, tuổi 15 sống dưới mái trường Chu Văn An đẹp và lãng mạn ấy đã trở thành một mảnh ghép không bao giờ khuyết trong tôi…

(Hương Lúa D2 (1995-1998) và Kim Anh D4 (1999-2002) – Chu Văn An – Hà Nội


Ảnh: Tác giả bài viết (st)

 

Có lẽ vào thời điểm này, bộn bề tâm trạng nhất chính là các bạn học sinh cuối cấp. Thời gian trôi qua không còn tính bằng ngày, giờ, mà thời gian của các bạn đang được tính bằng chính những tiết học… Mời các bạn nghe bài viết 17 tiết học cuối cùng, gửi từ Blog của ShinHL…

  • 17 tiết học cuối cùng…

(Blog Radio) - 3 năm so với một đời chỉ tựa như một cái chợp mắt nhưng là cái chớp mắt diệu kì. Giữ mãi nhé! Thời gian... đừng như giấc mơ tan biến kỷ niệm!

Tạm biệt mái trường!

Tạm biệt mái trường!

Thời gian đừng như giấc mơ...

Cách đây ba năm, cũng tầm này, bạn hùng hùng học, lao vào cố gắng...lao vào thi... để kiếm được một suất trong trường.
 
Bây giờ. Bạn cũng lao học, cũng hùng hục cố gắng...lao vào thi...để rời trường. Cũng là cái lẽ tất nhiên...là sự chuyển động...là sự thay đổi... Nhưng là để tìm kiếm những sự Khởi Đầu.

Thấy những gương mặt mệt mỏi, căng thẳng. Thấy bạn căng ra như dây đàn. Thấy rõ những lo lắng, những áp lực. Muốn gần mà cứ xa đi... Những giờ học còn tiếng nói cười. Những chỗ vắng. Những cái nhìn ái ngại. Nụ cười không còn hồn nhiên như trước. Ai đó chợt quên nhau... Một thoáng chốc!

Tất cả đang dần kết thúc... Nhưng là KẾT THÚC CHO MỘT BẮT ĐẦU…

Thời gian không ngừng trôi... Đếm ngược. Thời gian chẳng còn được tính bằng năm, bằng tháng, và có lẽ cũng không bằng ngày. Thời gian giờ tính bằng Tiết học!

17 tiết cuối cùng của đời học sinh.

17 tiết cuối cùng của một A2

17 tiết học cuối cùng.. Để sau đó mọi thứ lại được xếp lại gọn gàng, ngăn nắp trong kí ức.

17 tiết cuối cùng.. cho những ai muốn níu giữ lại những kỉ niệm. Cho những dòng lưu bút..Những lời nhắn nhủ.

Để rồi sau đó...
Những ngày vui của tuổi học trò
Những ngày vui của tuổi học trò

Sẽ phải tạm gác lại nỗi buồn. Tạm gác lại sự thiếu vắng. Tạm quên đi những buổi dấm dúi che cho nhau thoát khỏi cái nhìn của thầy hiệu trưởng khi có ai đó quên mặc đồng phục. Tạm quên đi những giờ 10 phút cả hội đánh TNA, nhốt nhau vào nhà vệ sinh. Tạm quên đi bàn học quyền lực. Tạm quên đi những lúc cùng học, cùng chơi, cùng bảo vệ nhau , cùng khóc, cùng cười...

Tất cả dành cho nỗ lực. Dành cho ước mơ. Dành cho...ngày mai... Một ngày mai Thắng - bại!


Ảnh: Tác giả bài viết (st)

Thắng - bại..?

Kỳ thi chưa bắt đầu, nhưng sự thắng - bại đã khiến cho những không khí lớp càng trầm xuống!

Kết quả FPT. Có người đỗ. Kẻ suýt đỗ. Và thậm chí là tâm lí ngoài cuộc. Cũng chẳng khá hơn! Tự dưng muốn được cùng tụi nó thử có cảm giác chờ đợi. Cảm giác hy vọng. Bỗng có cái suy nghĩ ấy khi đêm qua nhận được vài cú điện thoại nhờ xem điểm dùm. Bạn bè. Đứa vui. Đứa buồn. Ríu rít hỏi nhau đỗ trượt!

Thấy sự buồn cũng đa dạng. Đứa chưa đỗ buồn vì thất vọng. Đứa đỗ cùng buồn vì không bằng lòng với bản thân. Vì đỗ thấp. Vì muốn cao hơn. Cũng than vãn.Cũng kêu chán. Lạ. Lòng tham (hay sự tiến thủ) của con người... có giới hạn?

Những đôi mắt ấy. Hôm qua là hy vọng... hôm nay lại là những vệt ngang dọc... mất tự tin!

Đứng ngoài cuộc tất cả. Chỉ biết nhìn, biết nghe. Biết nói ra vài câu nhạt thếch mà người ta gọi là sự chia sẻ. Cảm giác đứng ngoài còn tệ hơn cả cái sự đỗ trượt hôm nay của tụi nó. Cảm giác không được chờ đợi. Không đựơc hi vọng. Cảm giác mọi thứ không phải của mình. Không có mình. Quanh quẩn chỉ là kẻ đứng ngoài cuộc chơi! Cảm thấy chột dạ. Hai tháng nữa, rồi cũng sẽ thế. Nhưng sẽ không chỉ có vài ba đứa. Sẽ là tất cả. Sẽ có những niềm vui tột đỉnh, những nỗi buồn thấm sâu, những nụ cười rạng rỡ, những gục ngã, những thất vọng...

Những cảm xúc sẽ nhiều hơn, lớn hơn...

Nhưng chỉ mong đó sẽ là những điều lạc quan, những niềm vui...cho Tôi, cho tất cả bạn bè tôi. Bởi tôi đã thấy trong ánh mắt của bạn ngày hôm nay là sự quyết tâm tràn đầy! Và cả những tin yêu, những ước mơ cháy bỏng!

Vì khi đó, tôi cũng sẽ không còn là kẻ ngoài cuộc.

CHÚC MAY MẮN CHO TẤT CẢ CÁC BẠN...
...VÀ CHO CẢ TÔI NỮA!

Gửi từ Blog ShinHL

Về tác giả Blog Shin HL: *Một Đam Mê cho muôn thuở Dại Khờ *

 

Một thông điệp đặc biệt Blog Radio muốn gửi tới các bạn học sinh cuối cấp đó là các bạn hãy tự tin vào chính bản thân mình, hãy dành tất cả nỗ lực cho ước mơ và khát vọng. Ngày hôm nay ta tạm biệt mái trường, ngày hôm nay ta đang níu giữ những tiết học cuối cùng bên thầy cô, bạn bè nhưng tiếng trống đã điểm, phượng đã thắm và bằng lăng cũng tím biếc trên từng dãy phố!

Tạm biệt tuổi học trò, tạm biệt áo dài trắng tinh khôi… Tiết học cuối cùng đã kết thúc, kết thúc cho một bắt đầu!

Chúc các bạn thành công trên con đường mình đã chọn!

  • Blog Radio thực hiện theo Blog Linh Nhâm - Lão Lục - email của Hương Lúa - Kim Anh và  Blog ShinHL


Ảnh minh họa: Tiền Phong online

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top