Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bạn là ai trong đại dịch cúm Corona

2020-03-07 01:45

Tác giả: Như Mây (Lê Ngọc Hưng)


blogradio.vn - Giữa lòng của dịch bệnh tật ta mới biết ta là ai, ta mới hiểu đươc con người trong ta vốn là như thế nào. Nếu ngày hôm nay bạn chỉ còn một cơ hội nói lời từ biệt thì bạn sẽ hướng ánh nhìn về đâu? Ta nhờ thế cũng được hiểu thêm về "hỉ, nộ, ái, ố" của đời người. Ta hiểu rõ hơn cái gì gọi là "sắc sắc không không", cái gì là vô thường bất biến.

***

Theo Bách khoa toàn thư mở Wikipedia Đại dịch là bệnh dịch tễ do nhiễm khuẩn, lây lan nhanh, xảy ra đồng thời ở một vùng dân cư rộng lớn. Trong lịch sử đã ghi nhận nhiều đại dịch: HIV và AIDS, dịch tả, dịch cúm, đậu mùa, sởi, lao, bệnh phong, sốt rét, sốt vàng da, dịch hạch, SARS (2002 -2003).

Cái chết Đen, hay dịch hạch đen xảy ra ở châu Âu thế kỷ 13 đã giết chết một phần ba dân số toàn châu Âu. Ở Hungari thế kỷ 16 cũng có dịch sốt phát ban do rận. Ở Tây Ban Nha năm 1918 dịch cúm làm chết khoảng 40 triệu người. Châu Á năm 1957 có dịch cúm do virus cúm A. Đại dịch ở Hồng Kông năm 1968 cũng do virut cúm A. Gần đây nhất là Dịch virus corona ở Vũ Hán 2019–2020 do virus Corona mới gây ra tổn thất lớn về người và kinh tế ở nhiều quốc gia và vũng lãnh thổ.

Bạn là ai trong đại dịch cúm Corona

Trong lòng cơn bão dịch cúm Corona có hai vấn đề được đặt lên bàn cân nhiều nhất có lẽ đó là TIỀN và Ý THỨC. Có người quyên góp rất nhiều cho công tác chống lại dịch, có người lại lợi dịch tình hình để trục lợi cá nhân đẩy giá sản phẩm mùa dịch, sản xuất đồ giả. Có người tình nguyện đến vùng dịch chữa trị chăm sóc cho người bệnh, cũng có người lại trốn cách ly khi bản thân đi từ tâm dịch về. Thậm chí có người sau khi trốn còn livetream đầy tự hào trên facebook.

Chúng ta thực hiện đợt nghỉ phòng tránh dịch đầu tiên trong hai tuần dành cho học sinh, sinh viên các cấp. Dư luận trong nước ồ lên, có người lo xa hiểu chuyện, có người lại ca than so sánh, trách móc không hài lòng. Rồi đến khi chuẩn bị hết đợt nghỉ có khả năng cho các em trở lại trường thì dư luận cũng lại tiếp tục rộ lên “chúng tôi muốn nghỉ” Lần này chẳng ai dám mang con em mình ra thí điểm để mà ca thán nữa. Và học sinh, sinh viên cả nước tiếp tục đợt nghỉ dài. Ta nhờ thế cũng được hiểu thêm về "hỉ, nộ, ái, ố" của đời người. Ta hiểu rõ hơn cái gì gọi là "sắc sắc không không", cái gì là vô thường bất biến. Giữa lòng của khủng hoảng bệnh tật ta mới biết ta là ai, ta mới hiểu đươc con người trong ta vốn là như thế nào. Nếu ngày hôm nay bạn chỉ còn một cơ hội nói lời từ biệt thì bạn sẽ hướng ánh nhìn về đâu?

Bạn là ai trong đại dịch cúm Corona

Tôi thấy khá nhiều bài viết chia sẻ hình ảnh ở tiền vất đầy đường ở thành phố Vũ Hán, Trung Quốc. Tôi không biết điều đó có thật hay không nhưng tôi hoàn toàn không ủng hộ quan điểm “tiền nhiều để làm gì chết có mang đi được đâu”. Đừng phủ nhận giá trị của đồng tiền. Tiền thực sự có giá trị, tiền cũng có thể vun đắp hạnh phúc, xây dựng thế giới tốt đẹp hơn. Khi chết đương nhiên tôi không cần tiền, nhưng nếu ngày nào còn sống tôi nhất định phải có tiền, càng nhiều càng tốt, quan trọng là bạn sử dụng tiền như thế nào mà thôi. Tiền làm chủ bạn hay bạn làm chủ đồng tiền. Đó chính là vấn đề của Ý THỨC. Là vấn đề của lòng người, của nhân tình thế thái, vấn đề nhân sinh muôn thủa.

Tôi cảm thấy thực sự may mắn trong công cuộc phòng chống dịch cúm Corona Việt Nam đã thành công bước đầu. Chúng ta có chính phủ bảo trợ, chúng ta được hướng dẫn, được chăm sóc. Mỗi một thuê bạo điên thoại nhận được tin nhắn liên tục, kịp thời cần thiết thông tin về dịch bệnh từ Bộ y tế.

Vì thế hãy yêu thương, hãy bao dung và hãy sống tích cực hơn ngay từ hôm nay đi. Bởi ngày mai chúng ta không thể biết được ta sẽ phải tạm biệt ai, tạm biệt nơi nào. Một ánh mắt quen thuộc, một vòng tay ấm ấp ngày mai có thể sẽ không còn nữa. Một thành phố xinh đẹp ngày mai có thể hoang tàn lạnh lẽo. Dịch bệnh có thể còn toang hơn nữa, khó khống chế hơn nữa. Ta không biết ngày mai ta có thể bị mắc bệnh và nằm trong phòng cách ly hay không nhưng cũng có thể ngay ngày mai khi bạn tỉnh dậy Bộ y tế sẽ gửi cho bạn thông báo rằng dịch rằng dịch bệnh đã được khống chế, tất cả đã quay về quỹ đạo ban đầu.

Bạn là ai trong đại dịch cúm Corona

Vì một ngày mai khi bình minh toàn thế giới xuống đường bỏ khẩu trang và cười thật tưoi tất cả chúng ta hãy sống tích cực hơn, ý thức hơn. Rồi tôi tin chắc trong quyển lịch treo tường nhà bạn mai sau sẽ có thêm ngày kỷ niệm “Ngày cả thế giới không đeo khẩu trang khi ra ngoài”

© Như Mây – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Tháng ba em có còn buồn như dạo trước?

Như Mây (Lê Ngọc Hưng)

Mây của trời cứ để gió cuốn đi

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ánh mắt của tôi không phải ánh ban mai

Ánh mắt của tôi không phải ánh ban mai

Và đó là lúc những trang nhật ký chẳng còn về những chú mèo hay một vài cây nấm nhỏ tôi thấy bên đường nữa, mà là đôi ba chiếc sticker kèm với cậu nhóc nhỏ ngủ gật đã đi vào từng đoạn ký ức mãi không quên của tôi.

Chỉ tôi mới giúp được chính mình

Chỉ tôi mới giúp được chính mình

Trong mỗi bước đi, tôi nhớ về những lúc ngã gục, nhưng cũng không bao giờ quên việc lấy lại đà và đứng dậy vững vàng.

Còn mẹ là còn nơi trở về

Còn mẹ là còn nơi trở về

Cuộc sống sẽ vẫn tiếp tục và quay tròn, và con cũng biết, rồi sẽ có một ngày mẹ già đi, hay thậm chí là con sẽ phải xa mẹ, không còn được ở gần mẹ nữa. Nhưng mẹ ơi, con sợ ngày đó sẽ xảy ra, sợ lắm.

Thu đợi em về

Thu đợi em về

Tàu đi mãi chẳng về ga Tàu đưa em về nơi sỏi đá Em xa ta đất đá phủ thân mình.

Sương à!

Sương à!

Hai Sương nằm trên giường, hai mắt sưng húp, cô khóc không dừng nổi. Cô thương thầm cậu ba từ tấm bé, cậu ba từng cứu mạng cô, cô đã thề quyết gả cho cậu. Nhớ đi nhớ lại, cô vẫn nhớ có mấy lần cậu ba quan tâm, chăm sóc cô dữ lắm mà.

Bà ơi, ở nơi đó bà có nhớ con không?

Bà ơi, ở nơi đó bà có nhớ con không?

Giá như thời gian quay lại để tôi có thể trải qua những ngày vui vẻ, hạnh phúc và dâng trào cảm xúc đó một lần nào nữa. "Bà trên thiên đàng có vui không? Bà ở đó có nhớ con không?".

Nếu là hạnh phúc, muộn một chút cũng không sao

Nếu là hạnh phúc, muộn một chút cũng không sao

Vì cuộc đời này vốn dĩ là những chuyến đi không ngừng nghỉ kia mà, tại mỗi ngã rẽ bạn dều có thể sẽ xa một người mãi mãi. Sau đó bạn có thể lại quen một người, có thể cùng bạn đi đến tận cuối con đường, một người có thể tình nguyện cầm cán ô che chở cho bạn dưới những cơn mưa.

Những chuyến xe

Những chuyến xe

Một chút ký ức ấy quý lắm, nhìn những tán cây xanh rờn, nhắm mắt lại, ông thích thú khi thấy mình lại quay về ngày xưa, ngày mà ông còn phơi phới niềm tin vào cuộc đời sẽ cho ông những điều no đủ, rằng quyết định rời ngành công an để lấy tiền vốn làm ăn sẽ đúng.

“Người nhạy cảm trong thế giới vô cảm” – lời an ủi đến những tâm hồn

“Người nhạy cảm trong thế giới vô cảm” – lời an ủi đến những tâm hồn

Những tâm hồn nhạy cảm có thể tự mình nở rộ như những bông hoa rực rỡ ngoài kia.

Anh trộm nhớ mùa thu

Anh trộm nhớ mùa thu

Anh trộm nhắc mùa thu Lại thấy thương những con đường lá đổ Hoa sữa ngọt vùi mình vào lòng phố Heo may ngập ngừng nhớ nhớ quên quên

back to top