Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ba ngày trên thiên đường , Phần 1

2013-05-01 09:33

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team

- Ba ngày nữa tôi sẽ lìa đời, cần gì khám bệnh nữa. Chỉ mong cùng bà chị hẹn hò, cho tâm hồn tôi thanh bình một chút. Có thể đồng ý được không?

Liên Tường biết chắc tôi sẽ mở miệng nói câu gì, nên cũng từ từ rút trong túi tờ chẩn đoán của bác sĩ. Đúng, anh ta chẳng còn sống được bao lâu nữa, nhưng thay vì thương cảm, tôi lại cảm giác như anh ta đang trong trạng thái sức khỏe cực kì hoàn hảo. Khuôn mặt vẫn đẹp trai ngời ngời, khóe miệng thoáng giễu cợt, thân hình hoàn toàn bình thường…Chỉ có ba ngày hẹn hò? Ba ngày sau, người ngồi đối diện tôi sẽ nằm trong hòm sao?


10 giờ đêm. Tại bệnh viện.

Mắt tôi không ngừng dán chặt vào đồng hồ, cảm giác bồn chồn dâng lên theo nhịp tiếng chân chạm xuống nền. Là một y tá, đã hoàn thành nhiệm vụ trực ca suốt mấy đêm liền, hôm nay là ngày tôi được tự do làm những điều mình thích. Vì lâu lắm Trung với tôi mới có thời gian bên nhau, tôi đã chuẩn bị chiếc váy màu ngó sen thật đẹp để đi đến buổi hẹn. Định mặc nó, lần lữa mấy lần, xem xong rồi cất vô tủ, cuối cùng tôi quyết định không đi nữa.



Bệnh nhân vừa vào viện ba ngày nay là một bà lão, bị ung thư giai đoạn cuối. Khi nhìn thấy tôi, bà ân cần gọi là cháu gái, nụ cười hiền hậu khiến mọi tâm hồn cảm thấy thanh thản. Đêm nay, bác sĩ dự đoán có thể là đêm cuối cùng của đời bà. Không một người thân thích, bà nói ước nguyện lớn nhất là có tôi ở bên cạnh. Khi gật đầu đồng ý, tôi biết mình nợ Trung một lời xin lỗi.

Trung đã nhắn tin lại cho tôi, nói rằng không còn có lần hẹn sau nữa đâu Làm việc bao nhiêu ngày mới mong có một buổi ăn tối ra trò, nào ngờ tôi lại phũ phàng hủy nó. Yêu nhau hai năm, cảm giác nuối tiếc cứ dâng tràn trong lồng ngực, không thoát ra được. Nhưng khi nhìn bà cụ ngủ say giấc, tay cứ nắm chặt lấy tay tôi, sự kiên định suýt đánh mất lại trở về. Nhưng với Trung…



- Đừng nuối tiếc nữa, hắn chẳng tốt đẹp gì đâu.

Giọng nói khàn khàn vang lên. Sau gáy tôi, một người thanh niên đan hai tay vào nhau, dáng bộ cực kì thanh thản. Anh ta ngồi trên băng ghế từ lúc nào, cứ như xuyên tường vào đây vậy.

- Hắn cũng có chủ đích chia tay chị từ trước. Lấy cớ hủy hẹn để đi đến quyết định từ bỏ, xem ra hắn mừng lắm.

- Anh…

Tôi chưa nói dứt câu, bỗng nhiên cảm thấy lời anh ta nói sao giống với trường hợp của mình quá. Cho nên ngồi yên, trân trân nhìn người trước mặt.

Thực tế đã chứng minh hành động của tôi là vô cùng sáng suốt. Người thanh niên đó tự giới thiệu về mình đôi ba câu, không cần tôi phải tốn sức lên tiếng. Nụ cười nhạt khá hiền lành, ánh mắt sâu và sống mũi thẳng, ít khi có diễn viên nào lại lui đến bệnh viện này. Anh ta nói mình tên là Liên Tường, hai mươi mốt tuổi. Bị bệnh tim, nghe phong thanh bác sĩ bảo không thể qua khỏi. Muốn tuyển bạn gái để vơi đi nỗi buồn, và sự lựa chọn ưng ý nhất không ai khác là tôi.

Với tư cách là kẻ đang thất tình, tôi không giấu nổi một điệu cười nhạt. Xét về tuổi tác, rõ ràng tôi nhiều hơn hắn năm năm. Tôi ghét bị gọi là máy bay bà già, nên nhất quyết xóa sổ mấy gã phi công trẻ khỏi danh sách hẹn hò. Lần đầu tiên thấy tôi, chẳng lẽ anh ta trúng tiếng sét ái tình rồi sao?. Biết là hoang đường, nhưng Liên Tường kia vẫn tiếp tục nói:

- Chuyện chị hủy buổi hẹn, bản thân tôi cho đó là điều nên làm. Người chị yêu không tốt, chắc đã sẵn mấy cô xinh đẹp eo thon “sơ cua” rồi. Không sớm thì muộn, hai người thể nào cũng chia tay. Ngoại hình của chị bình thường, lại làm việc cả ngày, sao anh ta chịu được? Tóm lại là quen với tôi, tôi nhất định sẽ cho chị hạnh phúc.



Gân xanh trên trán tôi giật đủ hai phát. Miệng lưỡi thế này, chắc bước nhầm từ viện tâm thần sang điều dưỡng rồi. Linh ứng thay, Trung nhắn thêm một tin nữa, chỉ một câu kinh điển “ Mình chia tay nhé”. Tôi chưa kịp sốc, đã thấy Liên Tường tặc lưỡi xều xòa “Đấy, thấy chưa, nói mà”.

- Cậu ở khoa nào, tôi tình nguyện dắt về tận nơi. – Hơi hoang mang, tôi tức giận tiếp lời

- Ba ngày nữa tôi sẽ lìa đời, cần gì khám bệnh nữa. Chỉ mong cùng bà chị hẹn hò, cho tâm hồn tôi thanh bình một chút. Có thể đồng ý được không?

Liên Tường biết chắc tôi sẽ mở miệng nói câu gì, nên cũng từ từ rút trong túi tờ chẩn đoán của bác sĩ. Đúng, anh ta chẳng còn sống được bao lâu nữa, nhưng thay vì thương cảm, tôi lại cảm giác như anh ta đang trong trạng thái sức khỏe cực kì hoàn hảo. Khuôn mặt vẫn đẹp trai ngời ngời, khóe miệng thoáng giễu cợt, thân hình hoàn toàn bình thường…Chỉ có ba ngày hẹn hò? Ba ngày sau, người ngồi đối diện tôi sẽ nằm trong hòm sao?

- Đêm nay tôi sẽ ngồi đây với chị. – Liên Tường bình thản nói. – Hai giờ nữa bà cụ mất, chúng ta sẽ bắt đầu hẹn hò.

Tác giả : Mingming

Được thể hiện qua giọng đọc : Jun, Nắng

Kỹ thuật : Jun


Hãy nghe câu truyện teen cảm động : Phong linh

(...)

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top