Ánh mắt ấy làm sao em quên được
2022-09-23 01:30
Tác giả:
Hồ Nguyên Vân
blogradio.vn - Tôi hối hận vì đã không bắt chuyện với anh, vì kiêu ngạo mà không dám sống thật với tình cảm của mình. Và dù không phải đơn phương đợi chờ nhưng tôi vẫn nhớ, nhớ rất rõ ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy và dáng người ấy.
***
Gần đến ngày quốc khánh mùng 2 tháng 9, cũng là ngày mất của Bác Hồ và cũng là ngày công bố bản di chúc của Bác. Và để kỷ niệm những ngày đó tại sảnh lớn tầng một của thư viện có tổ chức triển lãm bút tích gốc bản di chúc của Bác cùng bản đánh máy hoàn chỉnh nội dung sau khi đã được sửa chữa.
Như thường ngày, mỗi buổi sáng vào khoảng 8 giờ tôi đi bộ từ phòng trọ đến thư viện để đọc sách, và tôi sẽ ở trong đó đến khoảng 1 giờ chiều vì tôi phải đi làm.
Hôm nay cũng thế, đúng một giờ tôi thu dọn những quyển sách đem trả rồi ra về. Xuống đến đại sảnh tầng một, lúc này công việc trưng bày triển lãm đã xong, tôi dừng lại xem. Bản di chúc gốc bút tích của Bác được phóng to rồi trưng bày ở giữa, hai bên là bản đánh máy hoàn chỉnh toàn bộ bản di chúc sau khi đã được Bác sửa chữa.
Lúc này cũng có một vài người nữa cũng đang đứng xem, tôi đứng đọc bản gốc mà không nhìn sang bản đánh máy, chữ quốc ngữ của Bác thì không thể nói là đẹp lại có một chút khó đọc nên tôi muốn tự mình đọc và dịch để xem khả năng được bao nhiêu.
Càng đọc tôi càng xúc động. Vì không muốn bị người khác bắt gặp mình đang khóc, tôi vờ cúi xuống để lau, đến khi ngẩng mặt lên để tiếp tục đọc, tôi đối mặt với một ánh mắt. Trên khuôn mặt cương nghị, dưới cặp kính, ánh mắt đó đang nhìn tôi một cách chăm chú. Anh đang nhìn thẳng vào tôi và tôi cũng nhìn thẳng vào anh, bốn mắt nhìn nhau, vì ngượng ngùng tôi hơi mỉm cười còn anh thì không hề cười, nhưng tôi cảm nhận được trong ánh mắt ấy một sự quan tâm, khoảnh khắc này diễn ra chỉ trong vài giây đồng hồ nhưng mỗi khi nhớ lại tôi vẫn thấy rất rõ khuôn mặt ấy và ánh mắt ấy. Rồi anh bước đi còn tôi vẫn đứng lại đó và tiếp tục đọc, đến khi tôi độc hết bản di chúc của Bác thì nước mắt tôi không thể kìm lại được nữa mà lã chã tuôn rơi.
Ngượng ngùng tôi không dám đi thẳng ra cửa mà vờ đi xung quanh tiếp tục đọc những bản trưng bày khác. Đến khi mắt thôi không còn đỏ, và đã hoàn toàn hết xúc động, tôi hướng ra phía cửa để ra về. Khi ngẩng đầu lên tôi thấy, ở cửa ra vào, bên cạnh cánh cửa một dáng người cao dong dỏng đang đứng ở đó.
Tôi có một chút ngạc nhiên khi nhận ra đó chính là người vừa đối mắt với tôi lúc trước. Anh đứng đó thoải mái dựa lưng vào bệ cửa, mắt chăm chú nhìn vào chiếc máy tính bảng trên tay mình, vừa có vẻ như đợi ai đó. Tất nhiên tôi không cho là anh đang đợi mình, vì chúng tôi đâu có quen nhau. Nhưng khi ra đến cửa, đi ngang qua chỗ anh đứng dù không quay đầu nhưng tôi cảm nhận được rằng anh đã ngẩng mặt lên nhìn tôi, nhưng lúc đó tôi vẫn đang còn xúc động nên không mấy để ý.
Những ngày sau đó tôi vẫn đến thư viện như thường lệ, nhưng tôi thấy mỗi buổi sáng khi bắt đầu bước vào phòng đọc thì tôi luôn bắt gặp một ánh mắt dù vô tình hay cố ý mỗi khi hai ánh mắt chúng tôi chạm đối nhau đều dừng lại ở đó một khoảnh khắc và tôi luôn là người cụp mắt xuống trước tiên, rồi lại bước qua nhau như là một sự vô tình gặp. Cả những khi giải lao tôi quay trở về phòng đọc sau khi đi đến toilet, tôi cũng bắt gặp ánh mắt anh, hay mỗi lần mang sách đi trả tôi đều cảm thấy có một ánh mắt đang dõi theo.
Và không biết từ khi nào tôi cũng mong chờ ánh mắt ấy. Điều đầu tiên khi bước vào phòng đọc là ánh mắt tôi hướng về nơi anh thường ngồi tìm kiếm. Có một chút thất vọng những khi tìm kiếm mà không thấy ánh mắt đó của anh, và cảm thấy rất thỏa mãn khi nhìn thấy nơi chiếc ghế đó một dáng người giờ đã là quen quen.
Suốt một tháng anh và tôi cứ như thế, không ai chịu chủ động trước. Mặc dù mỗi buổi sáng khi đến phòng đọc điều đầu tiên tôi tìm kiếm là anh nhưng mỗi khi đối mắt với anh tôi đều tỏ ra như là vô tình chạm. Dù rất muốn nhưng nhất định tôi sẽ không phải là người chịu thua, tôi sẽ đấu mắt với anh đến cùng và anh sẽ phải là người mở miệng trước, dù mỗi lần đấu mắt thì tôi luôn là người cụp mắt trước. Thế là tôi giả vờ như không để ý, giả vờ như không mong đợi và giả vờ như không nhớ. Và phòng đọc thư viện đã ngầm như là nơi hẹn gặp mặt của chúng tôi, hay ít nhất là của tôi với anh.
Cho đến khi. Buổi sáng hôm ấy vẫn như thường lệ, tôi đến phòng đọc, đầu tiên là ánh mắt tôi hướng về phía cái bàn anh hay ngồi, tôi không thấy anh, đưa mắt ra khắp phòng, rồi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, 9 giờ 30 phút, lúc đó tôi mới biết là hôm nay tôi đến muộn hơn mọi ngày 30 phút: - Chắc anh đến muộn - tôi tự nói với mình. Rồi tôi xuất trình thẻ đọc, đi đến chiếc bàn mà hơn một tháng qua tôi vẫn xí chỗ, vì ở chỗ này, mỗi lần khi ngẩng mặt lên khỏi quyển sách tôi đều nhìn thấy anh, thấy bộ dạng chăm chú đọc của anh rồi lại giả vờ như không để ý.
Tôi đi lấy những quyển sách mà mình đang đọc giở, mang ra bàn, ngồi đọc và chờ đợi. Nhưng tôi không thấy anh đến, tôi tự nhủ chắc anh bận, hay anh phải đi công tác đột xuất..., tôi tìm mọi lý do để chờ đợi, nhưng anh không đến nữa.
Sau hai tháng chờ đợi thì tôi không còn viện lý do này kia để mong ngóng anh nữa. Tôi vẫn đến thư viện đọc sách nhưng không đúng giờ và hàng ngày như trước, tôi vẫn ngồi ở chiếc bàn mà trước đây tôi xí nhưng không cố chấp phải ngồi bằng được nữa, và ánh mắt tôi không còn tìm kiếm mỗi khi bước vào phòng đọc mỗi buổi sáng nữa. Không phải tôi đã quên mà tôi đã hối hận và vẫn nhớ.
Tôi hối hận vì đã không bắt chuyện với anh, vì kiêu ngạo mà không dám sống thật với tình cảm của mình. Và dù không phải đơn phương đợi chờ nhưng tôi vẫn nhớ, nhớ rất rõ ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy và dáng người ấy.
© Hồ Nguyên Vân - blogradio.vn
Xem thêm: Quán quen nào còn nhắc tên chúng mình | Radio Tình yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này
Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em
Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ
Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi
Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!
Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên
Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.