Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bước ra một tình yêu đơn phương

2022-07-27 01:30

Tác giả: Hồ Nguyên Vân


blogradio.vn - Cô cũng đã nói với chính mình rằng anh ta đã quên cô rồi, và thật sự họ cũng chưa có bắt đầu mối quan hệ gì, giữa cô và anh chưa từng nói lời yêu, nhưng cô vẫn không thể dứt bỏ. Cô đã giải thoát bản thân mình khỏi một tình yêu đơn phương. Cô đã giải thoát cho bản thân mình khỏi một tình yêu, mối tình khắc cốt ghi tâm, nhưng chỉ là đơn phương.

***

Hà Nội, mùa thu, 5 năm trước,

25 tuổi, Mây đang là nhân viên lễ tân của một khách sạn trong khu phố cổ, cô chưa yêu lần nào, còn là một cô gái xinh đẹp và có đam mê. Cô muốn trở thành một nhà văn dù cô không tốt nghiệp trường viết văn, cô chỉ mới tốt nghiệp phổ thông trung học. Nhưng cô say mê những câu chuyện, và ấp ủ sáng viết ra những câu chuyện làm say mê lòng người, những câu chuyện làm cho con người sống tốt hơn. Thế giới của cô là những câu chuyện.

Mây và anh gặp nhau vào một ngày cuối thu. Bầu trời xanh, nắng vẫn vàng nhưng hơi se lạnh. Một mùa đông sắp tới. Anh đến ở tại khách sạn trong một đợt đi công tác, khi làm thủ tục nhận phòng, Mây biết anh tên là Nguyễn Thành Nam - họ và tên đệm giống Bác Hồ, và cái tên rất đàn ông - cô nói thầm với mình. 

Quê anh ở một tỉnh nào đó phía Nam cô không biết vì cô chưa đi đến đâu ra khỏi thành phố bao giờ, hai mươi lăm năm cô chỉ biết mỗi cái quận Hoàn Kiếm, nơi cô sinh ra và lớn lên. Là một cô gái sống nội tâm, nhút nhát, bố mẹ cô lại không giàu có nên cô chưa hề nghĩ đến việc đi du lịch. 

em_2a

Cô cũng không thấy thế làm thiệt thòi hay kì lạ. Có thời gian rảnh rỗi cô chỉ muốn vào thư viện hay ở nhà xem phim. Mọi sự hiểu biết của cô về thế giới bên ngoài đều thông qua những câu chuyện được các nhà văn viết lại và những bộ phim. Khi nhìn đến năm sinh của anh cô hơi thất vọng, anh mới 24 tuổi - ít hơn mình, vậy phải gọi mình là chị rồi - cô nghĩ. Cậu ta cao khoảng một mét tám, nước da trắng, có khuôn mặt chữ điền. Một khuôn mặt không phải đẹp kiểu quyến rũ mà là kiểu đẹp của sự tin cậy, của sự đứng đắn.

- Bạn sẽ ở lại trong bao lâu? 

- Một tuần.

- Bạn ở phòng đơn hay phòng đôi?

 

- Giá như thế nào?

- Phòng đơn hai trăm ba mươi nghìn một đêm, còn phòng đôi ba trăm tám mươi nghìn.

- Vậy cho tôi phòng đơn.

Mây đưa anh chìa khóa phòng, anh nhìn số trên chìa khóa hỏi.

- Phòng 501, là trên tầng 5 đúng không?

Vừa hỏi anh vừa nhìn về cái cầu thang bộ, vẻ miễn cưỡng.

- Đúng rồi bạn, phòng đơn khách sạn mình chỉ còn một phòng trên tầng 5, nhưng phòng đó điểm nhìn rất đẹp, nó bao quát cả khu phố cổ, còn nhìn thấy được cả hồ Hoàn Kiếm, sáng sớm còn có ánh nắng ban mai chiếu vào nữa.

Anh không đợi cô nói hết những lời giới thiệu mà mỉm cười vẻ ‘tôi đã biết rõ’, rồi lấy hành lý của mình đi về phía cầu thang.

em_e

Anh ở được đến hôm thứ ba thì Mây đã thật sự bị anh làm rung động, cô không biết vì sao nhưng mỗi khi nói chuyện với anh dù chỉ là những câu chào hỏi, hay những lúc anh tham khảo ý kiến của cô về việc gì đó, thì trái tim cô lại tăng nhịp đập, ánh mắt cô lại lấp lánh như sao, với nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt mà vẫn được cho là tuy xinh nhưng lãnh đạm có phần cau có. Mây đã yêu. 

Rồi anh hẹn Mây đi ăn tối. Dù chưa có kinh nghiệm yêu đương thì cô cũng biết đó là anh đang muốn hẹn hò với cô. ‘Anh có  tình cảm với mình ư?’ - Cô tự hỏi.

Và trong suốt một tuần ở đó, họ đã cùng nhau ăn tối ba lần, lần nào cũng rất vui, tuy anh không nói rằng anh để ý đến cô nhưng Mây hiểu được ý tứ của anh qua những cử chỉ dịu dàng, nụ cười của anh với cô, đặc biệt là ánh mắt của anh khi nhìn cô, cũng dịu dàng, có sự ngưỡng mộ và có cả ánh sao trong đó. Mây tin ánh mắt đó chỉ dành cho mình.

Cuối cùng một tuần công tác của anh cũng hết, anh sẽ phải trở về, và cái ngày anh trả phòng, cái ngày anh ra bến xe, anh đã nói với cô “Tôi sẽ trở lại” rồi anh mỉm cười, khoác hành lý ra đi.

Cuộc sống vẫn bình thường diễn ra, hàng ngày Mây vẫn làm công việc thường làm và cô vẫn ấp ủ những câu chuyện sẽ được viết vào một ngày không xa, nhưng từ sau ngày anh đi tâm hồn cô đã không còn bình lặng như xưa. Trong cô có một hình ảnh và một niềm tin. Cô tin anh sẽ quay lại, và cô sẽ chờ anh.

Hà Nội, mùa hè, 5 năm sau,

30 tuổi, Mây là một lễ tân của một khách sạn ba sao và vẫn còn độc thân. Cô vẫn ấp ủ ước mơ trở thành một nhà văn, những câu chuyện vẫn chờ cô được viết ra và cô vẫn chờ đợi. 

Buổi sáng hôm đó, một sáng ngày hè nóng bức. Mây đang làm thủ tục nhận phòng cho một cô gái, cô ấy khoảng hai năm, hai sáu tuổi, và rất xinh, thì một người đàn ông cao lớn trên tay đang bế một bé trai chừng ba tuổi đến gần cô gái, bé trai nhoài người sang cô ấy đòi bế. 

em_9

Làm xong thủ tục, Mây đưa chìa khóa phòng cho cô gái, và khi nhìn sang người đàn ông, cô nhận ra khuôn mặt đó, một chút sửng sốt và run rẩy, mặt cô hơi tái đi, nhưng ngay lập tức cô cố nhếch mép lên, nở một nụ cười nghề nghiệp. 

Vì vợ anh ta đang bận bế đứa bé, nên người đàn ông đưa tay nhận lấy chìa khóa phòng, vừa nở nụ cười lịch sự vừa nói lời cảm ơn. Rồi cả nhà ba người họ vui vẻ đi về phía cầu thang máy. Cô nhận ra cái khuôn mặt chữ điền đó, cái nụ cười lịch sự đó và cô nhận ra người đàn ông đó.

Người đàn ông mà cô nhớ thương suốt 5 năm qua. Nhưng anh không hề nhớ cô. Anh không hề biết rằng chỉ vì một sự tử tế của anh mà đã làm cho một cô gái tin vào một tình yêu tưởng tượng.

Thật ra không phải là cô không quen ai trong thời gian qua, mà chỉ là mỗi khi bắt đầu một mối quan hệ thì trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của anh, và thời gian một tuần đó, vậy nên cô không thể hoàn toàn chấp nhận ai khác. 

em_3a

Cô cũng đã nói với chính mình rằng anh ta đã quên cô rồi, và thật sự họ cũng chưa có bắt đầu mối quan hệ gì, giữa cô và anh chưa từng nói lời yêu, nhưng cô vẫn không thể dứt bỏ. Cho đến ngày hôm đó, khi nhận ra anh, nhìn thấy gia đình anh, nhìn thấy nụ cười của anh, một nụ cười hạnh phúc, cô lại không cảm thấy đau mà là một tiếng thở ra nhẹ nhõm. Tuy có một chút hụt hẫng và một chút nhói lòng nhưng cô không hề rơi nước mắt hay suy sụp như cô vẫn thường nghĩ nó sẽ diễn ra. 

Cô đã giải thoát bản thân mình khỏi một tình yêu đơn phương. Cô đã giải thoát cho bản thân mình khỏi một tình yêu, mối tình khắc cốt ghi tâm, nhưng chỉ là đơn phương. 

© Hồ Nguyên Vân - blogradio.vn

Xem thêm: Đôi bàn tay trắng biết lấy gì để yêu em? | Bản Full

Hồ Nguyên Vân

Có Ích Dụng Cho Đời

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top