Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ai mang con sáo sang sông

2016-12-18 01:15

Tác giả:


blogradio.vn - Con sáo ngày xưa đã không chờ được người cũ.
Em đã sang sông cùng duyên mới.
Liệu em có hạnh phúc bên ấy không?

***

Hiền luôn là cái tên được mọi người trong xóm Bờ Kè nhắc đến khi nói về người con gái ngoan, biết giúp đỡ gia đình. Chỉ vừa tròn mười tám tuổi nhưng nàng đảm đang không khác những phụ nữ ở miền đất bán sơn địa này.

Cách một con sông nhỏ, bên kia là một sắc thái khác. Nơi ấy là chợ và khu hành chính của thị xã. Nếu nhìn xóm làng bên phía tả ngạn con sông, người ta chỉ thấy toàn nhà tôn thấp bé nằm giữa những vườn cây xanh. Phía ngược lại có nhà lầu, đèn sáng trưng buổi tối. Để lưu thông, xóm Bờ Kè có một bến sông với vài chiếc đò ngang chèo tay đưa người và hàng hóa qua lại. Hiền là một trong số những cô lái đò ngang nơi bến ấy. Gia đình nàng đông con, cha nàng canh tác vài sào ruộng chỉ đủ kiếm gạo nuôi sáu đứa con. Mẹ nàng phải làm việc thuê cho một gia đình buôn bán bên kia sông. Riêng nàng vừa chèo đò để phụ việc mưu sinh vừa nấu ăn chăm sóc đàn em thay mẹ. Bởi vậy, làng xóm ai cũng khen: con bé đẹp người đẹp nết!

Chúng tôi học chung lớp, nhưng đến hết lớp sau thì Hiền xin nghỉ. Tuy không còn được chung trường, chung lớp như trước nhưng giữa tôi và nàng nhiều kỷ niệm lắm. Cả một thời ấu thơ, hai đứa lớn lên chung một xóm, tắm chung một dòng sông với những trò chơi trẻ con nhà nghèo.

Khi người lớn tóc bạc đi, bọn trẻ xóm Bờ Kè đã phổng phao thành nam nữ thanh niên tràn đầy sức sống. Nhưng theo trào lưu, họ lại bỏ quê đi làm ăn. Còn tôi vẫn đeo đuổi ước mơ học hành. Trong hành trang tôi đem theo lên thành phố, ngoài tình cảm với cha mẹ và đứa em gái út thì còn một thứ cũng quan trọng: Tình yêu của tôi với Hiền. Xuất phát từ tình bạn xen lẫn sự quan tâm của một người anh, tôi đã bày tỏ tình yêu với nàng cách đây hai năm.

Ai mang con sáo sang sông

Đó là một buổi chiều cuối đông, mưa rả rích trên bến sông vắng khách chỉ còn mỗi con đò của Hiền. Hai đứa cứ ngồi trùm chung áo mưa với nhau, mặc ướt át lạnh lẽo. Tôi lấy can đảm mở lời:

- Anh sắp đi Sài Gòn học đại học nên trước khi tạm biệt, muốn nói với em một chuyện quan trọng.

- Em hồi hộp quá, anh nói đi đừng làm em lo!

- Chúng mình thân nhau gọi là từ bé, đến lớn vẫn là bạn còn bây giờ anh muốn chúng mình là người yêu của nhau, được không em?

Hiền mở to mắt nhìn tôi, tay nàng đang run trong tay tôi, hai má ửng hồng:

- Thật ra, anh không nói ra thì em cũng đã đơn phương yêu anh từ lâu. Chỉ tại... là con gái nên không dám thể hiện mà thôi!

- Hãy hứa với anh là chờ anh học xong, về làm thầy giáo rồi anh xin cha mẹ qua cưới em. Nhớ chờ anh, đừng thay lòng đổi dạ nha em...

Hiền gật đầu và xác nhận bằng những nụ hôn đầu đời, vụng về nhưng tinh khôi như những giọt mưa cuối mùa đang rơi...

...Thầy giáo Tùng vẫn thường đứng trên bến sông mỗi chiều sau giờ đi dạy về. Trẻ con không biết nhưng người lớn tuổi ở xóm này biết vì sao thầy đứng đó, đưa mắt nhìn qua bên kia sông...

Con sáo ngày xưa đã không chờ được người cũ.

Em đã sang sông cùng duyên mới.

Liệu em có hạnh phúc bên ấy không?

Ai mang con sáo sang sông

***

Năm năm về trước...

Tùng đi học xa rồi, tôi cảm thấy lòng rất trống vắng. Nó giống như người vừa bị mất một cái gì đó rất quý. Hàng ngày, vẫn khung cảnh cũ, công việc cũ mà sao tôi không vui. Tôi nhớ anh Tùng nhiều lắm!

Vài tháng sau, mẹ tôi về thăm nhà đem theo rất nhiều quà. Mẹ không về một mình như thường lệ, lần này mẹ đi cùng một chàng trai được giới thiệu là con trai ông bà chủ của mẹ. Vẻ ngoài anh ta đúng là con nhà giàu: Áo sơ mi tay dài trắng muốt, bỏ vào quần tây cùng đôi giày bóng loáng. Tóc chải chuốt và sức nước hoa thơm tho. Trong khi cha mẹ tôi đôn đả mời khách thì anh chỉ nhìn tôi chăm chăm. Sau vài câu chuyện xã giao, anh ta cũng hỏi tôi vu vơ. Chỉ có sự khác lạ khi tôi thấy mẹ thì thầm to nhỏ với ba. Độ khoảng một tiếng sau, tôi tự tay chèo đò đưa mẹ và người con trai ấy qua sông.

Hai hôm sau, mẹ tôi lại về. Cả cha và mẹ gọi tôi vào bên trong buồng để bảo cho tôi biết sau khi cậu Hai xem mặt tôi, cậu đã ưng bụng nên hai bên muốn tổ chức đám cưới. Tôi phản đối quyết liệt, thậm chí nói thật chuyện tôi và anh Tùng đã yêu nhau, nhưng vẫn không lay chuyển được cha mẹ. Cha khuyên tôi đi làm dâu nhà giàu cho sướng tấm thân. Mẹ góp lời dỗ dành tôi hãy nghĩ đến gia đình, đến các em bởi lấy cậu ấy, bên nhà trai sẽ giúp cho một số tiền lớn để mẹ về buôn bán, không phải đi làm thuê nữa. Sau nhiều ngày cha mẹ vừa thuyết phục vừa ép buộc, tôi đã chấp nhận sang sông làm dâu nhà người.

Ai mang con sáo sang sông

Giờ đây, cuộc sống riêng của tôi, tuy không gọi là hoàn hảo nhưng ổn định, vì chồng tôi con nhà giàu nên biếng nhác và có thói trăng hoa. Gia đình chồng hài lòng vì chọn con dâu nhà nghèo nên biết chịu đựng và chăm chỉ. Điều duy nhất tôi làm được là cha mẹ tôi sửa lại được căn nhà dột nát và mở tiệm bán tạp hóa tại nhà nên đã đỡ vất vả hơn. Trong góc khuất của con tim, tôi vẫn thấy mình có lỗi với Tùng vì đã nhiều năm đi qua, anh chưa lập gia đình. Tôi cứ rơi nước mắt mỗi khi ru con:

"... Ai đem con sáo sang sông

Để cho con sáo sổ lồng nó bay..." (Dân ca)

© Hải Triều – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top