Phát thanh xúc cảm của bạn !

Học cách quên nhau

2016-12-01 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi sợ cô đơn, nhưng cũng phải là người hòa đồng để chen vào dòng người hối hả kia mà cùng họ bận tâm trong những mưu sinh tầm thường. Công việc của tôi là đọc sách báo và tìm những cảm hứng mới lạ để sáng tác. Cái lạnh đầu xuân, một ít nắng sớm và khoảnh khắc cô đơn hôm nay đã làm cho những trang viết của tôi trở niên da diết một cách lạ thường.

***

Quên một người - cái định nghĩa ngắn gọn cho một hành động đơn giản nhưng rất khó thực hiện. Hành động ấy có nghỉa là con người ta bắt buộc phải từ bỏ quá khứ về một người mà ta đã từng cho là tất cả, đã từng nghĩ đó là người duy nhất trong vài tỉ người trên trái đất có thể bên ta suốt cuộc đời. Phải từ bỏ, dù quá khứ ấy có tươi đẹp đi chăng nữa.

Ngày mới chia tay tôi không tài nào ngủ được vì hằng đêm cái hình dáng thân quen ấy lại hiện về. Vài nốt nhạc trữ tình cất lên, sau đó là một giọng ca da diết, thiết tha hát về một chủ đề duy nhất trong list nhạc tình yêu. Cái chủ đề ấy lúc đang yêu khi nghe cùng người cũ thì chúng tôi khen lấy khen để, mà bây giờ chia tay rồi, sao khi nghe lại cảm thấy giận ông nhạc sĩ quá khi khiến tôi nhớ về người ấy nhiều đến như thế.

Một hành động quen thuộc khi ấy là cứ lên mạng xã hôi tìm trang cá nhân của người ấy, xem họ có đăng tâm sự gì, xem có buồn tủi tuyệt vọng giống mình không. Tôi phân vân khi cầm điện thoại lên và muốn được nghe giọng em như những ngày xưa.

- Alo! Có gì không anh?

Người tôi như chết lặng, chủ ý của bản thân không muốn gọi, nhưng lỡ gọi rồi. Mà trả lời không phải chất giọng ấm áp quen thuộc bên tôi mấy năm qua. Giọng một người con gái giờ đây đã xa lạ, hai người khi xưa cùng một lối giờ cắt ra hai ngã rẽ, hai lối đi, và có lẽ mai này trong tiềm thức sẽ chẳng còn có hình bóng của nhau. Tôi tắt máy để ngăn lấy từng cơn đau thắt trong lòng ngực.

 Học cách quên nhau

Một hồi tít dài của chiếc điện thoại cũ nát: "Mình làm bạn anh nhé.” Tôi cười nhạt trong làn khói trắng của điếu thuốc sắp tắt. Có ba mối quan hệ sau khi chia tay, một là bạn bè, hai là người dưng, ba là kẻ thù. Chẳng lẽ tôi lại đi kết thù với người con gái mình hằng yêu suốt mấy năm trời. Thêm một người bạn thì càng tốt chứ sao. Và thế là chúng tôi lại bên nhau, vẫn cafe, đi ăn uống ở những nơi chúng tôi thường đến. Khoảng cách ở ngoài chẳng thay đổi gì như trong lòng mỗi người dường như có bức tường ngăn lại. Nói là vậy nhưng cũng có sự thay đổi đôi chút, trên xe chúng tôi ngồi xa nhau hơn, người cũ hay tay cầm điện thoại mà không ôm lấy tôi, ở quán chúng tôi ngồi đối diện thay vì ngồi sát nhau, ôm hai chiếc điện thoại thay vì ôm nhau, môi đặt lên miệng cốc thay vì môi nhau. Chúng tôi ít nói đi, cả hai đều im lặng như là có một sự bắt buộc rõ ràng cho một mối quan hệ không rõ ràng - yêu chẳng phải yêu, mà bạn thì chưa thật sự giống bạn. Lúc yêu thì lo mất nhau, không muốn xa nhau, hết yêu thì sợ gần nhau vì cả hai cứ nghĩ mình sẽ không kìm lòng được.

- Anh sẽ có người yêu mới chứ?

Một câu nói của người cũ như xóa tan không khí im lặng. Tôi lặng đi một chút, châm điếu thuốc để che rõ sự bối rối của mình thì một câu tiếp theo làm tôi sững người:

- Em sẽ tìm người yêu, chưa biết là ai nhưng đó là cách tốt nhất để quên anh.

Chuyện gì đang xảy ra với chúng tôi vậy. Hai người còn yêu nhau, đang ngồi cạnh nhau để tìm cách quên nhau. Tôi châm điếu thuốc tiếp theo sau vài giây chết lặng. Tôi chẳng có quyền hạn cũng như không muốn ý kiến gì trong chuyện này. Mình và người ta còn thương nhau lắm, bây giờ thì phải xa nhau, mỗi khi gần người ấy tim tôi như bị thứ gì bóp chặt. Không khí buổi nói chuyện bắt đầu trầm xuống.

Người ấy là một cô gái đẹp có giọng hát hay, một cô sinh viên nghèo thường lui tới những phòng trà để biểu diễn kiếm thêm thu nhập sau giờ học. Khuôn mặt không thực sự đẹp nhưng nụ cười lại rất có duyên ấy sẵn sàng giết chết bất kì thằng đàn ông nào mỗi khi tiếp xúc. Tôi là một thi sĩ, thích cái đẹp cái hay trong nghệ thuật. Chúng tôi gặp nhau ở một góc cafe yên tĩnh và quý nhau ngay từ cái nhìn đầu. Mối tình tưởng chừng như là định mệnh ấy buộc phải chấm dứt không vì nguyên nhân nào. Chúng tôi còn yêu nhưng không làm gì được khi cảm giác cho nhau đã phai nhạt. Hằng tháng trời suy nghĩ hai đứa đã quyết định cho nhau thời gian và để rồi mất nhau luôn.

 Học cách quên nhau

Một ngày đẹp trời, đường phố không nhộn nhịp như mọi khi, cái giá lạnh ở miền Trung năm nay lạnh hơn mọi năm, những tia nắng ấm ám cũng dần trở nên hiếm hoi khi có những cơn mưa rào bất chợt. Thời điểm ấy tôi thường trốn vào những góc cafe để trú mưa rồi nhìn ra đường quan sát dòng người hối hả qua lại một cách vô thức. Tôi sợ cô đơn, nhưng cũng phải là người hòa đồng để chen vào dòng người hối hả kia mà cùng họ bận tâm trong những mưu sinh tầm thường. Công việc của tôi là đọc sách báo và tìm những cảm hứng mới lạ để sáng tác. Cái lạnh đầu xuân, một ít nắng sớm và khoảnh khắc cô đơn hôm nay đã làm cho những trang viết của tôi trở niên da diết một cách lạ thường.

Vào thời điểm ấy, lễ tình nhân đến càng khiến cho người cô đơn thêm hiu quạnh. Đường phố nhộn nhịp hơn mọi ngày, nào hoa, socola, gấu bông,..

“Khuyến cáo: hôm nay, kẻ cô đơn không nên ra đường một mình.”

Một dòng tâm sự được đăng lên trang cá nhân cả tôi. Tôi viết như thói quen hằng năm là đăng những dòng tâm sự hay để bạn bè chia sẻ, cũng có ý châm chọc những người đang chịu cảnh cô đơn chẳng hạn. Nhưng giờ đây chính tôi cũng là kẻ cô đơn, tự tôi là nạn nhân trong chính những lời trêu chọc của mình.

Tôi cô đơn thật rồi.

 Học cách quên nhau

Vừa ghé tạp hóa mua ít lon bia và đồ khô, một gói thuốc đầy tôi trở về phòng với lòng nặng trĩu. Khoảng vài phút sau người cũ gọi, cô ấy rủ đi ăn. Lí do là mới nhận lương, nhưng trong lòng tôi biết chắc là: "Em sợ cô đơn".

Chúng tôi là những kẻ biết điều, chọn một góc cà phê nhỏ để ngồi sau bữa tối. Một khúc nhạc Trịnh du dương làm cả hai cách biệt với không khí náo nhiệt ngoài kia. Sau đêm ấy tôi cũng cảm thấy vui hơn vì ít ra tôi cũng chưa bất hạnh đến nỗi phải đi một mình ngắm người ta hẹn hò, một kẻ cô đơn nhưng vẫn còn may mắn.

Nơi chúng tôi ngồi là một quán cafe Trầm nhỏ nhưng ấm cúng. Cả hai im lặng hơn mọi lần, chúng tôi ngồi xa nhau. Mọi chuyện đã kết thúc thật rồi, cả hai đều im lặng, quay ra cửa sổ ngắm cảnh đường phố thay vì ngắm nhau.

Cũng như cốc cafe sữa em đang uống, khi ta khuấy đều sẽ chẳng biết đâu là vị thật của vị cafe, đâu là vị thơm của sữa. Tình yêu cũng vậy, người ta chẳng thể biết người kia quan trọng như thế nào cho đến khi xa nhau. Phải có những lúc ồn ào hoặc im lặng để đối phương biết người ấy là ai trong cuộc đời mình, và cũng để biết bản thân mình quan trọng thế nào. Vi khi yêu con người ta thường hi sinh tất cả, có khi là đánh mất luôn cái tôi của mình.

Chúng tôi cứ thế mà bên nhau, vẫn làm bạn, vẫn đi cùng nhau, chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn của người kia. Em đã trưởng thành hơn, không còn hồn nhiên, mơ mộng,... Anh thì thêm trân quý những gì đang có. Yêu nhau đủ rồi em nhé! Hãy quên anh như anh đang tìm cách để quên em. Hãy xa nhau để hiểu thêm về cuộc đời, ngoài tình yêu cuộc sống này còn nhiều thứ để chúng ta tìm đến. Ngoài kia đường phố vẫn rộn ràng, hai con người bước ra khỏi quán với hai ngã rẽ và hình bóng của mối tình sẽ là kỉ niệm đẹp trong kí ức của nhau.

© Bất Cần _người viết tình ca – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Duyên mỏng chẳng dệt được phận dày



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

back to top