Phát thanh xúc cảm của bạn !

Internet, bốn bức tường và nỗi cô đơn

2016-10-20 01:21

Tác giả:


blogradio.vn - Thì ra sự đơn độc không hẳn chỉ hiện hữu khi ta ở một mình, khi xung quanh ta không có một tiếng động nào; mà nó còn tồn tại khi ta lạc lõng trong chính những tạp âm xô bồ của cuộc sống đầy rẫy thị phi này.

***

Bước chân nặng trĩu nện từng nhịp lên nền đường, sau trận mưa to vài giờ trước đó, nó bây giờ chằng chịt nước, loang lỗ từng vòm to nhỏ khác nhau. Tay che dù, mắt hướng nhìn đoạn về nhà trọ, thường ngày thì chỉ vỏn vẹn vài phút là tôi đã có mặt tại phòng trọ, tíu tít cùng chúng bạn nấu ăn thật nhanh để còn kịp giờ vào lớp buổi chiều. Nhưng sao hôm nay, đoạn đường này dài đến thế, như thể đôi chân tôi bây giờ đang dậm chân tại chỗ, chưa hề cất một bước đi nào. Mưa thì cứ rả rít không thôi, từng hạt từng hạt cứ nối đuôi nhau va mạnh vào mặt dù, rồi bất lực mà rơi vãi lung tung.

Về đến cửa phòng, tôi tra chìa khóa vào ổ, lững thững bước vào phòng. Trời nhá nhem tối, nhưng cơn mưa ngoài kia vẫn chưa có dấu hiệu là ngừng hẳn. Tôi rất thích ngắm những cơn mưa, nhìn làn nước trong vắt vô tư bay nhảy trong không trung, tôi cứ ngỡ là mình lúc nhỏ. Vứt chiếc ba lô vào một xó, chẳng buồn mà thay quần áo, tôi lấy ngay điện thoại và lướt web.

Internet, bốn bức tường và nỗi cô đơn

Trời chính thức vào hồi tối muộn, những chiếc đèn được tôi bật trong vô thức, bóng tối là thứ tôi rất sợ, sợ khoảng sáng dần dần bị nuốt chửng mỗi khi đêm xuống, trước sự bất lực của chính bản thân mình. Bốn bức tường trám sơn xanh lạnh lẽo, một mình tôi với sự trống trãi trào dâng. Ngay khoảnh khắc này, tôi đang một mình đối mặt với tất cả. Volume máy tính được tôi bật hết cỡ, lấn át cả tiếng mưa reo hú ngoài kia, thanh âm vang dội khắp căn phòng nhỏ hẹp. Thì ra sự đơn độc không hẳn chỉ hiện hữu khi ta ở một mình, khi xung quanh ta không có một tiếng động nào; mà nó còn tồn tại khi ta lạc lõng trong chính những tạp âm xô bồ của cuộc sống đầy rẫy thị phi này. Tôi có Internet để lên mạng, nghe nhạc, xem phim và làm bất cứ điều gì tôi thích, thế nhưng không hiểu vì sao đôi mắt tôi dần trở nên nhòa đi, trái tim tôi dần trở nên cô độc hơn bao giờ hết. Tôi đọc được đâu đó một câu, họ có thể sống chỉ bằng một chiếc điện thoại có kết nối Wifi và đầy đủ pin; tôi tự hỏi họ sẽ làm gì với những thứ ấy, mãi mê trong mớ thông tin "hot" hay chỉ để lướt Facebook và đăng những dòng status vô bổ.

Internet, bốn bức tường và nỗi cô đơn

Con người vốn dĩ là vậy, những gì khiến họ vui trong một lúc lại cứ đinh ninh rằng nó sẽ mang lại niềm vui cho mình mãi mãi. Còn nỗi buồn thì được họ mặc định là điều tồi tệ, chỉ một chuyện nhỏ thôi cũng đủ làm bước chân họ chùn lại. Có lẽ những đau thương mất mát là một thứ có ma lực siêu nhiên, có thể trói chặt những tâm hồn vô định với những nỗi buồn không lối thoát. Có lẽ những sự tổn thương thường trực là thứ duy nhất của họ có thể đối mặt cùng với màn đêm lạnh lẽo. Buồn cười thật, con người thường đổ lỗi cho nhau về những điều tiêu cực xảy đến với họ, rồi đâm ra hận thù đối với những con người làm họ đau, làm họ mất đi những điều tốt đẹp. Có lẽ, con người sinh ra đều tự đặt sự hoàn hảo lên mình, rằng họ không bao giờ sai, rằng họ luôn luôn là người đúng. Điều này vô tình khiến họ bị cô lập, khiến họ bị sự cô đơn đè nén trong chính lớp thể xác vô hồn kia của mình

Cuộc đời trôi vô tình như là một điều tất yếu, thiết nghĩ ở từng trạm dừng thời gian có cho phép bản thân ta thôi phải nghĩ suy đau đáu về những sự việc mà mỗi người đã từng trải qua hay không? Đôi khi là có, cũng có khi là không bao giờ.

© Kẻ lang bạt (Tác giả ẩn danh) – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

Ta lại tương phùng

Ta lại tương phùng

Cô tin chắc cô là người duy nhất trong trái tim Dương và điều đó là bất diệt suốt đời không gì có thể thay dổi được. Dù cho giờ đây cô và Dương đang tạm thời cách xa nhau vì chuyện học hành tương lai nhưng cô sẽ cố gắng hoàn thành sớm khóa học và bay về với Dương.

Ta về

Ta về

Ta về tan hợp cùng hưng phế thoắt nước thời gian nhuộm trắng đầu

back to top