Đi xa mới thấy ở quê hương cái gì cũng thành thân quen
2016-10-27 01:17
Tác giả:
Gửi những người thân yêu của con!
Thời gian đúng là nhanh thật, cứ tuột qua kẽ tay từ lúc nào không hay.
Trước đây khi ở nhà còn từng nghĩ bản thân con sẽ đi học ở một nơi thật xa, có thể xa đến mức ngoài Việt Nam luôn, để làm gì, để con được tự do khám phá và… đơn giản thôi, cho con được thỏa cái sở thích đi xa. Cái tuổi 18 non nớt, vụng dại, thích khám phá ấy làm con háo hức với những dự định xa xôi, quên luôn những khó khăn khi sống một mình nơi đất khách quê người, quên cả sự cô độc, quên mọi thứ và hình như sự lo lắng của bố mẹ cũng đang dần mờ đi… Con đã từng vô tâm như thế.
Thế nhưng điểm dừng chân tuổi 18 của con lại là Hà Nội, cách nhà mình 3 tiếng xe, điểm dừng gần nhất mà con từng nghĩ đến… Bây giờ con thấy quyết định này thật đúng đắn.
Hà Nội, đẹp và tầm cỡ đúng như vị trí của nó. Ở Hà Nội có rất nhiều danh lam thắng cảnh, trung tâm thương mại, nhà sách, khu vui chơi giải trí lớn, mọi dịch vụ cũng đều nhanh chóng và thuận tiện… Hà Nội với con đầy mới mẻ, đầy bí ẩn, nó vừa hiện đại, nhộn nhịp lại vừa thanh bình, truyền thống… Nhưng mà ở một nơi đẹp đẽ thế này con lại là một kẻ đơn độc. Và cũng nhờ có sự đơn độc ấy mới làm con nhận ra: Tất cả những gì thuộc về nơi quê nhà mới là điều tuyệt vời nhất!

Khi là một sinh viên đại học con bắt đầu cuộc sống tự lập, làm gì cũng phải suy nghĩ, nhường nhịn, dè dặt. Một ngày chỉ xoay quanh ba việc: đi học, ăn uống, dọn dẹp, và việc gì cũng làm một mình. Lên đại học việc tìm kiếm một người bạn thật sự rất khó, hình như ai cũng ngại mở lời trước, ai cũng sợ sẽ không chơi được với một người bạn tốt, ai cũng sợ thiệt hơn... nên tìm được một đứa bạn cùng quê đã là cả niềm vui lớn. Khi sống chung với bạn trọ, con đã học được việc nhường nhịn. Con phải san sẻ đồ dùng và kha khá thứ khác, để giữ hòa khí chung dù có thiệt một chút cũng chịu được mà, đâu được như ở nhà, cái gì không vừa ý là tranh giành với em. Thỉnh thoảng đọc dòng tin nhắn của bố mẹ, chỉ cần thấy tên bố mẹ thôi, con đã chực chảy nước mắt. Con vẫn luôn tự nhủ dù có thế nào cũng không được khóc, con không muốn mình là kẻ yếu đuối nhưng rồi nghĩ đến bố mẹ con lại buồn và nhớ nhà lắm.
Con hiểu rõ ràng một điều dù có sống ở đâu trong khoảng thời gian lâu thế nào thì cũng chỉ có một nơi gọi là nhà, đó là nơi con sinh ra và lớn lên, hơn hết đó là nơi có bố mẹ, có em, có những người thân yêu. Dù đã sống ở Hà Nội ba tuần, bình thường mà hỏi thì con có thể nhanh nhảu đáp con chẳng nhớ nhà, chẳng nhớ gì hết nhưng khi chuyến xe vừa đáp đến huyện mình cạnh nơi làm việc của bố là lòng con đã sướng rơn. Ngày hôm đó con đã đi bộ về nhà trong sự bất ngờ của bố mẹ. Con nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, chúng chẳng thay đổi gì cả, con vẫn thấy đầy thân quen và yêu thương khi nhìn thấy chúng, dù chỉ là một nhành cây ven đường, cái cây mà con từng mỗi lần đi qua đều phải chạm tay một cái mới được. Con thấy mình tuy vẫn thật nhỏ bé nhưng không đơn độc, về quê, về nhà, dù sao vẫn thật yên bình và ấm áp. Cuộc sống xa nhà làm con trưởng thành hơn. Đi xa rồi mới thấy, một chút liên quan đến quê hương cũng thành thân quen, thành máu mủ, thành quý giá…

Mỗi chúng ta dù đi học, đi làm hay đi du lịch…đều sẽ có lúc phải xa nhà, xa quê. Những nơi xa xôi ấy có thể đem đến cho chúng ta những bất ngờ, những bí ẩn khiến chúng ta muốn khám phá và cảm thấy thích thú nhưng rồi trong sâu thẳm trái tim, khi đã được đi và trải nghiệm thì ai rồi cũng sẽ nhận ra ở nhà mình, quê mình là nơi tuyệt vời nhất, một nơi gần gũi, thân thuộc nhưng không bao giờ nhàm chán, một nơi mà dù đi xa tới đâu, chỉ cần nhớ đến, dù là trong suy nghĩ, vẫn được yêu thương và thấy bình yên đến tận cùng. Vậy nên khi còn có thể hãy lưu giữ thật nhiều kí ức đẹp đẽ bên gia đình và quê hương của mình, bạn nhé!
© Nguyễn Mai Linh – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Thèm lắm một bữa cơm nhà
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.






