Trưởng thành là lúc trái tim phải lặng yên trước lời nói của lý trí
2019-08-07 08:25
Tác giả: Hạt Đậu Nhỏ
blogradio.vn - Chỉ cần bạn không buông mình khi thất bại hay chỉ cần bạn sống thật kiên cường cho ngày hôm nay. Thì dù cơn bão có dữ dội đến chừng nào, nó cũng sẽ qua đi và vòm trời sẽ vẫn xanh trở lại.
***
Một buổi sáng bình thường của tôi bắt đầu bằng việc vượt qua dòng xe dày đặc, chen chúc để tới văn phòng làm việc. Công ty không cách nhà quá xa nhưng với cơn ác mộng tắc đường thì mỗi ngày ra đường đối với tôi đều là một cuộc chiến. Nhưng còn một thứ đáng sợ hơn vẫn đang chờ tôi ở nơi làm việc, cái thứ nhỏ bé nhưng chẳng ai muốn gây thù, chuốc oán với nó…máy chấm công!
Chỉ những người đi làm rồi mới hiểu cái cảm giác đến công ty gần sát giờ làm, đưa tay vào máy chấm công mà chỉ nghe giọng nói dịu dàng: “Xin vui lòng thử lại!”. Lúc ấy thế giới xung quanh chỉ có thể ngắn gọn trong hai từ sụp đổ. Kể lại câu chuyện “thường ở huyện” này với cô bạn đồng nghiệp cùng phòng, đột nhiên nó không cười tựa con lắc lẻ như mọi ngày mà làm ra vẻ trầm ngâm: “Tập làm quen với chuyện đó đi vì từ giờ trở đi cuộc đời chúng ta sẽ gắn liền với cái máy chấm công thôi. Không còn đi học nữa, đến nghỉ hè cũng chả có”.
Thật vậy sao? Sẽ có những ngày bạn thấy thật mệt mỏi với công việc hiện tại, chỉ muốn nghỉ ngay lập tức. Cả đêm sẽ nằm nghĩ ra lý do, lý lẽ để cho phép bản thân được nghỉ ngơi. Nhưng rồi sáng hôm sau vẫn lầm lũi dắt xe đi làm. Nếu không đi làm thì lấy gì để tồn tại giữa cái thành phố hoa lệ này, về quê lập nghiệp ư, riêng việc nghĩ nuôi con gì, trồng cây gì cũng đủ đau đầu lắm rồi, lại còn chuyện vốn liếng,…Vẫn cứ đi làm là ổn nhất. Trưởng thành là lúc trái tim phải lặng yên trước lời nói của lý trí.
Nhưng cứ nghĩ đến việc cả đời này sẽ chỉ còn là những chuỗi ngày được chấm công lại buồn vô hạn. Ngày ngày đi làm, hết tháng lĩnh lương, tiêu hết tiền, lại đi làm, chấm công, tự dưng muốn khóc quá, cuộc đời dài như vậy, thế giới ngoài kia bao la là thế, mà sao tôi cứ mãi ở trong cái vòng luẩn quẩn này.
Đôi lúc tôi cố gắng tìm cách thoát khỏi cái máy ám ảnh đó, theo đúng nghĩa đen, đó là… giả vờ quên chấm công. Nhưng cách này nghĩ lại thật ngô nghê, lại còn tốn kém vì tự dưng bị phạt tiền tội không chấm công.
Thế rồi tôi tình cờ gặp lại một người bạn cũ, nói chuyện rồi tâm sự về nhân tình thế thái, về mơ ước ngày còn ngồi trên ghế nhà trường. Hóa ra nó cũng giống tôi, cũng từng băn khoăn về những chuỗi ngày đi làm tẻ nhạt. Rồi nó rủ tôi tham gia một lớp học vẽ cuối tuần. Dù chẳng có tý năng khiếu hội họa nào, dù phải loay hoay với cái bảng pha màu lem nhem, thì tôi vẫn thấy đầy tự hào như một người đang hết mình cho nghệ thuật.
Tác phẩm đầu tay, không dám khoe với ai, nhưng vẫn được tôi cẩn trọng treo trong phòng ngủ và mỉm cười mỗi khi nhìn lại, nó nhắc tôi về một tuổi trẻ đã từng sôi nổi, từng đam mê, từng dám làm, dám chịu. Tôi đã từng như vậy mà, đã từng chẳng ngại xông pha, chẳng lo lấm bẩn, sao giờ lại ngồi đây than thở cuộc đời buồn chán. Mà giờ thì tôi cũng vẫn còn trẻ mà. Nghĩ vậy đang đêm tôi cũng bật dậy lấy cuốn sổ nhỏ và lập một kế hoạch nhỏ riêng cho bản thân: học thêm một ngoại ngữ mới, kiếm thêm một việc làm part – time, học chơi một nhạc cụ và tham gia một câu lạc bộ thể thao,…
Danh sách mục tiêu này có lẽ để thực hiện hết cần một khoảng thời gian khá dài nhưng nó đã khiến một ngày của tôi trở nên bận rộn hơn, vui tươi hơn, nghe tiếng điện thoại ting ting nhiều hơn và không còn bận tâm về cái máy chấm công nữa.
Một ngày của mình do chính mình lựa chọn, để nó trôi qua vô nghĩa hay đáng giá tùy thuộc vào chính thái độ của bản thân. Vậy nên khi còn trẻ, đừng để cuộc đời chỉ là những chuỗi ngày được chấm công. Đừng oán trách cuộc đời tẻ nhạt, hãy trách bản thân không dám đón nhận những điều mới mẻ.
© Hạt Đậu Nhỏ - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Có những ngày bỗng thấy mình trưởng thành hơn hôm qua
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Thói quen của anh
Có những mảnh ký ức con con lấp đầy một tấm lòng chật hẹp, có một người con gái cả một đời anh mãi không quên.
Tình yêu là chữa lành vết thương
Tình yêu không cần phải được biểu hiện qua những món quà hay những lời hứa hẹn, mà đơn giản chỉ là sự hiện diện, là sự thấu hiểu và sẵn lòng chia sẻ với nhau.
Ấm áp trà gừng
Bố gật gù khen hương vị trà gừng mẹ làm rất đặc biệt. Mà không phải mình bố cảm nhận như thế, cả ông bà nội, cả mấy chị em tôi đều cảm nhận rõ điều này. Đằng sau hương vị thơm ngon của trà gừng chính là sự quan tâm, yêu thương vô bờ của mẹ.
Vết sẹo trong tim
Em cứ nghĩ sau tất cả những chuyện đã xảy ra thì anh sẽ vì em mà thay đổi và càng yêu em hơn. Nhưng không, anh đã bỏ mặc em để vui bên người khác. Lúc ấy, chỉ có ba mẹ em ở bên cạnh em và em biết thật sự em đã sai khi yêu lầm người.
Hương biển
Anh nghe hương biển cứ thoang thoảng nhẹ nhàng trong gió, hương biển có mùi cá có mùi vị nồng nồng da diết có cả mùi nước mắm thơm thơm đậm đà ở ngôi làng gần đây bay đến.
Những con người trong nắng
Người ta rong chơi trên bao khắp con đường Chỉ có họ cứ lặng thầm trong nắng Chỉ có họ cứ miệt mài mải miết Kiếm tìm hoài những hạnh phúc gần xa
Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh
Thế mà, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải ánh mắt nàng. Ta tưởng như thời gian ngừng trôi và cả thế giới hoàn toàn biến mất, chỉ còn ta và nàng. Không gian chìm trong sắc vàng đỏ, trở nên huyền ảo, vừa như thực lại vừa như mơ.
Giữa những câu chuyện đời
Khi ta trải qua những khó khăn, mất mát hay thành công, niềm hạnh phúc, ta thường nghĩ chúng là duy nhất. Nhưng kỳ thực, trong nhiều câu chuyện khác, những gì ta trải qua lại có thể phản chiếu một phần câu chuyện của người khác.
Sài Gòn ưu tư
Sài Gòn không thấy được nhiều sao như biển cát Không tìm được chỗ riêng tư để thả mình Không lắng nghe được đồng xanh ca tiếng hát Không có người tựa lên gối lặng thinh.
Cái tên
Tôi không biết Mai và Cường đã có cảm giác gì trong khi chịu đau đớn thể xác, nước mắt vốn dĩ để thể hiện sự đau đớn, và buồn tủi đó, liệu hai đứa nhóc đó đã cạn chưa. Tôi không hiểu, người ta chiến đấu không phải vì chiến thắng, họ chiến đấu vì khoảnh khắc họ cần sống.