Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chênh vênh thật sự giữa những tháng ngày lưng chừng tuổi trẻ...

2019-05-13 00:35

Tác giả: Hạ Băng


blogradio.vn - Cuộc sống vốn không dễ dàng qua lăng kính chủ quan của ta, giữa ước mơ và hiện thực còn là cả một cuộc chạy đua dài, nó giống như Trái đất cách Mặt Trời cả hàng triệu năm ánh sáng. Đó là một thách thức lớn nhất, khó khăn nhất giúp ta thoát khỏi cái bỏ bọc trẻ thơ hàng ngày, tạo bước đệm chuyển sang một thể hoàn toàn khác mà người ta gọi đó là “trưởng thành”.

***

Tôi – một cô sinh viên khoa Văn vừa ra trường chân ướt chân ráo bước vào cuộc chạy đua với thời gian – đồng tiền – ước mơ – trách nhiệm gia đình...

Tôi, 22 tuổi đầu nhưng chưa có định hướng rõ ràng cho tương lai, theo phần đông người ta gọi đó là cái tuổi “chênh vênh”.

Chênh vênh thật sự bởi làm gì đã có gì trong tay đâu? Việc không - tiền không – tình không, ba con số không tròn trĩnh. Ở cái độ này nó còn đang muốn tung tăng với những chuyến đi xa, những trải nghiệm thú vị. Đó là nơi có những bãi cát trắng xóa được nắng ruộm vàng giòn, chỉ cần chạm chân nhẹ cũng đủ nóng bỏng. Đó là nơi có màu xanh gắt của nước biển, của bầu trời bao la ôm trọn tầm mắt. Đó còn là nơi có những đám mây trắng xóa mềm mại như cục bông che lấp cả những ngọn núi cao chót vót rồi lại thăm thẳm sâu. Đó là những cánh đồng hoa hướng dương, hoa cúc, cúc họa mi, hoa ly, hoa baby trắng hồng tím và vô vàn loài khác nữa. Tất cả chúng đang đua nhau nở rộ, chói lọi, ngất ngưởng như đang mời gọi đến da diết. Tuổi 22, tôi đang mắc kẹt giữa đống ảo tưởng như vậy đấy. Thật buồn cười nhỉ?

Tôi biết, có không ít những bạn trẻ cũng đang rơi vào tình trạng giống tôi phải không? Cũng có quá nhiều sẻ chia những xúc cảm về cái độ tuổi này và tôi cũng chỉ là một trong số đó.

Vừa ra trường tôi vẫn chưa đi đâu xin việc mà vẫn đang làm một công việc chân tay tại một quán in - ấn phẩm. Tôi cũng có ước mơ chứ, có hoài bão chứ, ai chả muốn ra trường tìm được công việc phù hợp với ngành nghề của mình. Đó sẽ là những ngày tháng đứng trên bục giảng, được giảng bài, được kể những câu chuyện cười cho học sinh nghe, được làm công tác chủ nhiệm, được chia sẻ mọi vui buồn với các em... Nghĩ tới thôi cũng thấy ấm lòng.

Nhưng cuộc sống vốn không dễ dàng qua lăng kính chủ quan của ta, giữa ước mơ và hiện thực còn là cả một cuộc chạy đua dài, nó giống như Trái đất cách Mặt Trời cả hàng triệu năm ánh sáng. Đó là một thách thức lớn nhất, khó khăn nhất giúp ta thoát khỏi cái bỏ bọc trẻ thơ hàng ngày, tạo bước đệm chuyển sang một thể hoàn toàn khác mà người ta gọi đó là “trưởng thành”.

Khi càng lớn lên tôi nhận ra một điều rằng mình rất sợ trưởng thành, sợ phải đối đầu với những thách thức, sợ phải rời khỏi vùng an toàn của mình. Đôi vai vốn yếu ớt nay phải gáng gồng cả cuộc sống cơm – áo – gạo – tiền bên trên. Đôi chân vốn bước những bước đi chậm chạm nay lại càng nặng nề hơn. Khối não vì thế mà phải tư duy nhiều hơn, tạo chất xám nhiều hơn, toan tính cũng nhiều hơn, đôi tay phải hoạt động thần tốc hơn, khuôn miệng nhỏ nhắn nên thốt ra những lời “có cánh” hơn để mở rộng những mối quan hệ tốt đẹp. Bên cạnh kiến thức là vô số kỹ năng cần áp dụng.

Chừng ấy thứ phải lo lắng, phải chuẩn bị làm hành trang hữu hiệu cho chính bản thân, nghĩ thôi cũng đã thấy khá đau đầu rồi. Chưa tính đến việc ở độ tuổi này, gia đình mong muốn bạn sớm có một chỗ nương tựa cả đời...

Lại nói, nếu chỉ dựa vào đồng lương 3 cọc 3 đồng từ việc đi dạy hợp đồng  sao có thể đủ chia đều cho những thứ cần dùng chứ? Sự đấu tranh, giằng xé nội tâm giữa chọn lựa hoặc sẽ chấp nhận làm công việc đúng ngành nghề với số tiền lương ít ỏi hoặc sẽ tìm một công việc trái ngành với tiền lương có thể khấm khá hơn. Hay vừa làm đúng ngành rồi tìm một nghề tay trái? Nếu có thì sẽ chọn nghề gì? Hay về đi làm công việc chân tay cũng được, miễn sao có đủ tiền xài là được. Mà như thế 4 năm đi học đại học vì mục đích gì? Chả thật vô nghĩa hay sao?

Tuy nhiên, tất cả mới chỉ dừng lại ở dự định, mọi giả định đều được đưa ra không ngoại trừ một khả năng, một cơ hội nào. Như thế mới biết được rằng sự khủng hoảng của cung tuổi 22. Đúng như cái tên: “chênh vênh”. Chênh vênh thật sự giữa những tháng ngày lưng chừng tuổi trẻ...

© Hạ Băng – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: 

Những ngày chông chênh giữa cô đơn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top