Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chênh vênh thật sự giữa những tháng ngày lưng chừng tuổi trẻ...

2019-05-13 00:35

Tác giả: Hạ Băng


blogradio.vn - Cuộc sống vốn không dễ dàng qua lăng kính chủ quan của ta, giữa ước mơ và hiện thực còn là cả một cuộc chạy đua dài, nó giống như Trái đất cách Mặt Trời cả hàng triệu năm ánh sáng. Đó là một thách thức lớn nhất, khó khăn nhất giúp ta thoát khỏi cái bỏ bọc trẻ thơ hàng ngày, tạo bước đệm chuyển sang một thể hoàn toàn khác mà người ta gọi đó là “trưởng thành”.

***

Tôi – một cô sinh viên khoa Văn vừa ra trường chân ướt chân ráo bước vào cuộc chạy đua với thời gian – đồng tiền – ước mơ – trách nhiệm gia đình...

Tôi, 22 tuổi đầu nhưng chưa có định hướng rõ ràng cho tương lai, theo phần đông người ta gọi đó là cái tuổi “chênh vênh”.

Chênh vênh thật sự bởi làm gì đã có gì trong tay đâu? Việc không - tiền không – tình không, ba con số không tròn trĩnh. Ở cái độ này nó còn đang muốn tung tăng với những chuyến đi xa, những trải nghiệm thú vị. Đó là nơi có những bãi cát trắng xóa được nắng ruộm vàng giòn, chỉ cần chạm chân nhẹ cũng đủ nóng bỏng. Đó là nơi có màu xanh gắt của nước biển, của bầu trời bao la ôm trọn tầm mắt. Đó còn là nơi có những đám mây trắng xóa mềm mại như cục bông che lấp cả những ngọn núi cao chót vót rồi lại thăm thẳm sâu. Đó là những cánh đồng hoa hướng dương, hoa cúc, cúc họa mi, hoa ly, hoa baby trắng hồng tím và vô vàn loài khác nữa. Tất cả chúng đang đua nhau nở rộ, chói lọi, ngất ngưởng như đang mời gọi đến da diết. Tuổi 22, tôi đang mắc kẹt giữa đống ảo tưởng như vậy đấy. Thật buồn cười nhỉ?

Tôi biết, có không ít những bạn trẻ cũng đang rơi vào tình trạng giống tôi phải không? Cũng có quá nhiều sẻ chia những xúc cảm về cái độ tuổi này và tôi cũng chỉ là một trong số đó.

Vừa ra trường tôi vẫn chưa đi đâu xin việc mà vẫn đang làm một công việc chân tay tại một quán in - ấn phẩm. Tôi cũng có ước mơ chứ, có hoài bão chứ, ai chả muốn ra trường tìm được công việc phù hợp với ngành nghề của mình. Đó sẽ là những ngày tháng đứng trên bục giảng, được giảng bài, được kể những câu chuyện cười cho học sinh nghe, được làm công tác chủ nhiệm, được chia sẻ mọi vui buồn với các em... Nghĩ tới thôi cũng thấy ấm lòng.

Nhưng cuộc sống vốn không dễ dàng qua lăng kính chủ quan của ta, giữa ước mơ và hiện thực còn là cả một cuộc chạy đua dài, nó giống như Trái đất cách Mặt Trời cả hàng triệu năm ánh sáng. Đó là một thách thức lớn nhất, khó khăn nhất giúp ta thoát khỏi cái bỏ bọc trẻ thơ hàng ngày, tạo bước đệm chuyển sang một thể hoàn toàn khác mà người ta gọi đó là “trưởng thành”.

Khi càng lớn lên tôi nhận ra một điều rằng mình rất sợ trưởng thành, sợ phải đối đầu với những thách thức, sợ phải rời khỏi vùng an toàn của mình. Đôi vai vốn yếu ớt nay phải gáng gồng cả cuộc sống cơm – áo – gạo – tiền bên trên. Đôi chân vốn bước những bước đi chậm chạm nay lại càng nặng nề hơn. Khối não vì thế mà phải tư duy nhiều hơn, tạo chất xám nhiều hơn, toan tính cũng nhiều hơn, đôi tay phải hoạt động thần tốc hơn, khuôn miệng nhỏ nhắn nên thốt ra những lời “có cánh” hơn để mở rộng những mối quan hệ tốt đẹp. Bên cạnh kiến thức là vô số kỹ năng cần áp dụng.

Chừng ấy thứ phải lo lắng, phải chuẩn bị làm hành trang hữu hiệu cho chính bản thân, nghĩ thôi cũng đã thấy khá đau đầu rồi. Chưa tính đến việc ở độ tuổi này, gia đình mong muốn bạn sớm có một chỗ nương tựa cả đời...

Lại nói, nếu chỉ dựa vào đồng lương 3 cọc 3 đồng từ việc đi dạy hợp đồng  sao có thể đủ chia đều cho những thứ cần dùng chứ? Sự đấu tranh, giằng xé nội tâm giữa chọn lựa hoặc sẽ chấp nhận làm công việc đúng ngành nghề với số tiền lương ít ỏi hoặc sẽ tìm một công việc trái ngành với tiền lương có thể khấm khá hơn. Hay vừa làm đúng ngành rồi tìm một nghề tay trái? Nếu có thì sẽ chọn nghề gì? Hay về đi làm công việc chân tay cũng được, miễn sao có đủ tiền xài là được. Mà như thế 4 năm đi học đại học vì mục đích gì? Chả thật vô nghĩa hay sao?

Tuy nhiên, tất cả mới chỉ dừng lại ở dự định, mọi giả định đều được đưa ra không ngoại trừ một khả năng, một cơ hội nào. Như thế mới biết được rằng sự khủng hoảng của cung tuổi 22. Đúng như cái tên: “chênh vênh”. Chênh vênh thật sự giữa những tháng ngày lưng chừng tuổi trẻ...

© Hạ Băng – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: 

Những ngày chông chênh giữa cô đơn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

back to top